Chương trước
Chương sau
Hắn cố gắng sờ gương mặt nhợt nhạt không có sức sống của tôi, hắn chỉ là một linh hồn không thể chạm vào con người còn sống, sợi dây chuyền từ màu đen vì máu thấm vào rất nhiều nên chuyển thành màu đỏ.
"Châu Mộng Dư, cậu ổn thôi mà, sắp tới bệnh viện rồi cậu cố gắng thêm chút nữa nhé".
Phương Lâm nắm chặt bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo.
"Để tớ xoa bàn tay cho cậu ấm, lạnh quá rồi".
Phương Lâm nói giọng nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi, còn hắn bất lực chỉ biết đứng nhìn, muốn chữa trị vết thương thì tôi phải vào giấc mơ hoặc tầng hầm, ở bên ngoài mảnh đất ấy hắn chỉ là một linh hồn bình thường.
Trên xe cấp cứu chỉ có sáu người tính luôn cả tôi, còn mấy bạn khác thì bắt taxi đuổi theo sau, đến bệnh viện có bác sĩ đợi sẵn chờ bệnh nhân tới là đẩy nhanh vào trong, Phương Lâm cùng hai bạn kia phụ đẩy cùng bác sĩ, gần đẩy vào phòng tôi dùng sức cuối cùng gỡ sợi dây chuyền ra đưa cho Phương Lâm giữ giùm, tôi nỡ một nụ cười rồi ngất đi.
"Người nhà bệnh nhân xin vui lòng chờ ở ngoài".
Một chị y tá nói rồi đóng cửa phòng lại.
Ở ký túc xá Hoạ Việt lo rải muối với gạo, nhờ thêm sự giúp đỡ của mấy bạn khối khác, họ cảm nhận được sự lạnh lẽo đang tới gần, Hoạ Việt hối các bạn khác nhanh tay lau dọn máu, lau dọn sạch sẽ Hoạ Việt không biết làm gì tiếp theo nên gọi cho Phương Lâm.
Tiếng reo điện thoại vang lên, Phương Lâm cất cao giọng hỏi gấp gáp như không có thời gian để trả lời.
"Có việc gì?".
"Mình dọn xong rồi, bây giờ làm gì tiếp theo".
Nghe qua điện thoại Phương Lâm cũng đủ biết Hoạ Việt đang hoảng sợ cỡ nào. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Đem xô nước đó ra ngoài nắng, nhất định là ngoài nắng không được ở trong bóng râm, rải muối và gạo xung quanh xô nước cách tầm hai mét, đốt lửa xung quanh xô nước cách bốn mét, cậu nên gọi thêm hai hoặc ba bạn con trai đứng cùng xung quanh xô nước, nước máu của Châu Mộng Dư phải pha máu chó mực vào nữa, để ngoài nắng nó sẽ tự bốc hơi".
Phương Lâm vừa trả lời Hoạ Việt vừa nhìn vào phòng đang cấp cứu.
"Bốc hơi? Lúc nào rồi còn đùa được".
"Máu của Châu Mộng Dư rất đặc biệt, đúng mười hai giờ nắng gắt sẽ tự bốc hơi nếu pha với máu chó mực, xung quanh có lửa sẽ tăng sự bốc hơi".
Phương Lâm không muốn nói ma quỷ không dám tới gần khi chuẩn bị mấy thứ đó tránh gây tinh thần Hoạ Việt đi xuống trầm trọng.
Hắn đứng bên cạnh nhìn bác sĩ phẫu thuật lại lưng cho tôi, cũng may tới bệnh viện kịp thời mới không nguy hiểm tới tính mạng, không mất máu quá nhiều nên không cần truyền máu.
"Mời người nhà bệnh nhân đi tính tiền viện phí".
Chị y tá đưa cho Phương Lâm một tờ giấy.
"Chị đi xuống tính tiền viện phí cho cô ấy giúp tôi".
Vĩ Nam đưa cho chị y tá một cái thẻ tín dụng.
"Vâng".
Vĩ Nam là con trai của chủ bệnh viện này nên vừa vào bệnh viện thì ai cũng nhận ra.
Phương Lâm cầm điện thoại của tôi lướt tìm kiếm số điện thoại gia đình, trên màn hình điện thoại toàn vết máu.
"Có phải số điện thoại này của mẹ Châu Mộng Dư không ạ".
Đầu dây bên kia nhận được cuộc gọi liền nhanh chóng bắt máy.
"Phải, cho tôi hỏi cậu là...?".
"Châu Mộng Dư hiện tại đang ở bệnh viện lớn phẫu thuật, cô tới bệnh viện nhanh đi ạ".
Bà nghe xong suýt chút nữa là ngất, mọi cuộc hợp được hoãn lại, nhanh chóng gọi chồng đi cùng, chuyến bay đặt cấp tốc qua Đà Lạt, Việt Nam.
Còn bên chỗ Hoạ Việt cùng mấy bạn nam đứng trong vòng tròn, đang là ban ngày nắng nóng mà thấy hơi lạnh lạnh chạy dọc sống lưng, gió từ đâu cứ bay tới thổi lửa nghiêng ngã đủ hướng, lửa lúc thì nhỏ lúc thì lớn, Hoạ Việt thấy không ổn gọi lại cho Phương Lâm.
"Mình thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, lửa thì bị gió thổi nghiêng ngã đủ hướng, cậu nói rõ đi, chuyện này nhất định có gì đó mà cậu không muốn nói đúng không?"
"Nếu cậu không đổ gạo vào người Châu Mộng Dư thì chuyện này có xảy ra không hả?".
Phương Lâm quát lớn, mấy người đi ngang qua ai cũng giật mình quay lại nhìn.
"Mình...mình thật sự khô...không cố ý, cậu tin mình đi".
Nghe Phương Lâm mắng, Hoạ Việt lắp bắp trả lời lại.
Bạn Lâm lấy lại bình tĩnh hỏi.
"Cậu bỏ gì vào gạo đúng không?".
"Tro bùa của thầy trừ tà, gạo và muối".
Hoạ Việt nhỏ giọng thú tội.
"Cậu định gián tiếp giết chết Châu Mộng Dư có đúng không?".
"Không, mình không có, mình không có muốn làm như vậy, mình định hất vào phòng đuổi âm khí ai ngờ Châu Mộng Dư đúng lúc bước ra, cậu tin mình được không".
Hoạ Việt cố gắng giải thích, chỉ cần họ tin thì cậu sẽ dành ra thời gian dài để nói.
"Được, cậu đứng đó trụ cho đến khi nào máu Châu Mộng Dư bốc hơi hết, chưa bốc hơi hết nhất định không được bước ra ngoài".
"Nhưng mà lửa đến một lúc nào đó cũng tắt thôi, làm sao giữ cả mấy tiếng đồng hồ được".
"Nhà kho trường có củi với xăng dùng cắm trại đấy, cậu đem ra dùng đi, tụi mình đền sau, đúng mười một giờ phải có mặt xung quanh xô nước, bây giờ tắt lửa đi khi nào đúng giờ thì đốt lửa lên".
"Mình...mình nghe rõ rồi".
"Nhớ rõ có chuyện gì xảy ra nhất định cũng bơ đi xem như không thấy gì, hiểu chưa? Mà ký túc xá nhiều người không?".
"Không, ngoài mình và ba bạn khối B ở sau trường thì không có ai ra ngoài này cả".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.