"Hình như là có, mà cậu cần làm gì? Đừng có nói với tớ là cậu định tự tử đấy nhé?".
Tôi như câm miệng trước câu trả lời của Vĩ Nam, tôi đâu có bị điên mà đi uống thuốc ngủ tự tử? Tôi tự tử thì ai quản lý công ty cho ba mẹ tôi? Ba mẹ tôi cũng khổ vì công việc lắm rồi bây giờ tự tử thì có phải bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục vì tội bất hiếu không? Tôi cũng khá sợ địa ngục, có thật hay không, tôi không cần biết, tôi chỉ biết tôi rất sợ địa ngục nên chẳng bao giờ dám làm điều ác.
"Vết thương hành mình quá nên mình không ngủ được, mình mới cần tới thuốc ngủ".
"Chờ mình chút".
Tôi gật đầu, Vĩ Nam đứng dậy về phòng lấy cho tôi một viên thuốc ngủ.
"Thuốc này hơi mạnh nên uống ngấm nhanh".
Tôi cảm ơn Vĩ Nam rồi khuyên họ về phòng ngủ, họ cũng chịu rồi về phòng.
"Mình thấy Châu Mộng Dư bình thường mà? Có gì đặc biệt đâu? Nếu có ma giúp thì vết thương đã khỏi rồi, cậu có thấy máu ngấm ra cả áo Châu Mộng Dư không?".
Vĩ Nam càng suy nghĩ càng không hiểu, nếu ma giúp thì vết thương sẽ không còn, nhưng lúc nãy là ma che mắt, sao rối quá vậy.
"Ngày mai cậu xem thử sẽ biết, mình thấy ma che mắt nhưng Châu Mộng Dư mở cửa phòng ra mình cũng không thấy một chút âm khí nào, khi Châu Mộng Dư chưa dọn vào phòng đó âm khí rất nặng vậy mà bây giờ thì không, dù là một chút âm khí".
Phương Lâm đưa ra kết luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709754/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.