Chương trước
Chương sau
"Hình như là có, mà cậu cần làm gì? Đừng có nói với tớ là cậu định tự tử đấy nhé?".
Tôi như câm miệng trước câu trả lời của Vĩ Nam, tôi đâu có bị điên mà đi uống thuốc ngủ tự tử? Tôi tự tử thì ai quản lý công ty cho ba mẹ tôi? Ba mẹ tôi cũng khổ vì công việc lắm rồi bây giờ tự tử thì có phải bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục vì tội bất hiếu không? Tôi cũng khá sợ địa ngục, có thật hay không, tôi không cần biết, tôi chỉ biết tôi rất sợ địa ngục nên chẳng bao giờ dám làm điều ác.
"Vết thương hành mình quá nên mình không ngủ được, mình mới cần tới thuốc ngủ".
"Chờ mình chút".
Tôi gật đầu, Vĩ Nam đứng dậy về phòng lấy cho tôi một viên thuốc ngủ.
"Thuốc này hơi mạnh nên uống ngấm nhanh".
Tôi cảm ơn Vĩ Nam rồi khuyên họ về phòng ngủ, họ cũng chịu rồi về phòng.
"Mình thấy Châu Mộng Dư bình thường mà? Có gì đặc biệt đâu? Nếu có ma giúp thì vết thương đã khỏi rồi, cậu có thấy máu ngấm ra cả áo Châu Mộng Dư không?".
Vĩ Nam càng suy nghĩ càng không hiểu, nếu ma giúp thì vết thương sẽ không còn, nhưng lúc nãy là ma che mắt, sao rối quá vậy.
"Ngày mai cậu xem thử sẽ biết, mình thấy ma che mắt nhưng Châu Mộng Dư mở cửa phòng ra mình cũng không thấy một chút âm khí nào, khi Châu Mộng Dư chưa dọn vào phòng đó âm khí rất nặng vậy mà bây giờ thì không, dù là một chút âm khí".
Phương Lâm đưa ra kết luận suy nghĩ của mình kể ra cho Vĩ Nam nghe, họ cùng nhau lắc đầu, bây giờ họ sẽ hợp tác điều tra tôi còn tôi thì không biết điều gì sắp tới.
Tôi ngồi trên giường đeo sợi dây chuyền vào cổ, uống một ngụm nước rồi nhét viên thuốc vào nuốt xuống, hắn im lặng ngồi trên ghế ngay cửa sổ đối diện giường nhìn tôi, hắn không cho tôi thấy hắn đang hiện diện, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tôi mở mắt ra nhìn xung quanh, đây là phòng tôi, còn họ đâu rồi nhỉ? Tôi bắt đầu ngồi dậy đi kiếm xung quanh, tới phòng số ba là phòng cuối cùng ở nhà tôi không ai ở, tôi thấy hắn ngồi trên ghế, còn hai chị kia ngồi khoanh chân trên không trung, giống như ngồi thiền, vì bị phạt. "Mau xuống chữa trị vết thương cho Châu Mộng Dư đi".
Hắn ra lệnh họ lập tức làm theo.
"Chị chỉ chữa trị cho hết đau, còn vết thương thì để khoảng một hoặc hai tuần là hết, làm như vậy lớp em sẽ không nghi ngờ, vết thương này sẽ tự lành nên không cần bôi thuốc hay băng bó, em hoạt động bình thường như mọi khi thôi".
Tôi nghe vậy chỉ biết vâng, dạ.
"Mà hai chị tên gì?".
Chữa trị xong tôi ra chỗ hắn kéo ghế ngồi.
"Chị tên Giai Hân Hi, bạn chị tên Mộng Phạn".
"Ngồi ở đây làm quen với nhau đi, tôi ra ngoài một chút, xíu về".
"Vâng, ông đi vui vẻ".
Mặt hắn hiện rõ ba vạch đen xì.
"Đừng có gọi tôi bằng ông, tôi đã dặn rồi".
Hắn nghiêm giọng nói rồi biến mất.
Chúng tôi ngồi im một lúc thì Giai Hân Hi lên tiếng hỏi tôi.
"Mối quan hệ giữa em và Từ Hào Vương là gì?".
Hắn vừa mới về định đi vào thì nghe Giai Hân Hi hỏi tôi liền đứng lại ở bên ngoài nghe.
"Chị nói thẳng họ tên ông ấy không sợ bị phạt sao?".
Tôi ngốc nghếch hỏi lại mà không biết có người đang muốn bóp chết tôi đang đứng ngoài kia vì một chữ "Ông".
"Em trả lời chị trước đi, đánh trống lãng với chị, vô ích, chị muốn biết cái gì thì sẽ hỏi cho đến cùng tuyệt nhiên không xen việc khác vào".
"Em là con cờ trong tay hắn".
Tôi điềm tĩnh trả lời, có gì nói đó là tính cách tôi, tôi thấy sắc mặt của Giai Hân Hi và Mộng Phạn có chút kinh ngạc trước câu trả lời của tôi, họ không nghĩ tới việc tôi trả lời thẳng thắn như thế này.
Mộng Phạn thì ngồi im như đang cố gắng đọc xem suy nghĩ của tôi, đầu óc đang trống rỗng không có suy nghĩ gì nên Mộng Phạn chịu thua mà hỏi trực tiếp
"Vậy em có thích Từ Hào Vương không?".
"Hả tình cảm là gì cơ?".
Tôi giả vờ không hiểu hỏi lại, tôi vừa trả lời xong thì hắn xuất hiện.
"Đừng có ăn nói linh tinh, Châu Mộng Dư tuổi còn nhỏ, không nên đầu độc tâm hồn Châu Mộng Dư".
Hắn mặt mày tối sầm quát, hai chị kia ngồi im không dám nhúc nhích, sợ nhích một mi-li-mét là hắn búng bay cả ba vòng trái đất, với lại tôi cũng hai mươi mốt tuổi rồi có còn nhỏ gì đâu? Chỉ có nhỏ đối với hắn vì hắn lớn tuổi hơn tôi gấp năm hay sáu lần.
"Nếu có tình cảm thì mọi năng lực đều bị phá bỏ".
Tôi giải thích thêm cho hai chị kia hiểu.
"Nhưng mà, máu đã nằm trong người thì yêu hay không yêu thì có liên quan gì?".
Giai Hân Hi cố tình hỏi thêm một câu, cùng lắm là bị phạt, không hồn siêu phách tán là được.
"Có tình cảm suy nghĩ không chính chắn, lúc nhỏ máu xuống sẽ bị bùa phản lại nguy hiểm tính mạng".
Tôi giải thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.