"Con người đều đáng phải chết, họ ức hiếp tôi, ức hiếp bạn tôi, gia đình đẩy vào đường cùng, bạn bè hãm hại, xã hội thì dùng lời cay độc trách mắng chúng tôi, thử hỏi anh là chúng tôi, anh có thù hận không?".
Họ ngồi xuống khóc lóc than về xã hội, trách mắng gia đình, tôi nghe mà đồng cảm.
"Ơ mà hai chị, tôi nghe có người nói là bạn bè chị muốn giúp mà không dám mà".
Tôi ló đầu ra hỏi.
"Lũ dối trá, bạn bè á, họ luôn đè ép chúng tôi khiến chúng tôi học một ngày cũng không yên".
Vậy là Phương Lâm nói dối tôi, tôi nghe họ trả lời như vậy chỉ biết câm lặng nghe hắn với họ nói chuyện.
"Nhưng sinh viên đời sau có làm hại gì hai cháu đâu? Hà khắc gì phải làm tổn thương họ?".
Tôi nhón chân lên nói nhỏ.
"Anh biến thành trẻ như thế này mà xưng ông, cháu nghe kì lắm".
"Cô cũng đáng tuổi cháu tôi đấy, im lặng để tôi nói chuyện".
Hắn cũng nhỏ giọng quay đầu qua trái hai mươi độ trả lời tôi.
"Ông nói chuyện đi, cháu đứng sau nghe".
Tôi chề môi buồn thiu.
"Chỉ cần là loài người đều đáng chết".
"Gia đình hai cháu bây giờ sống khổ cực lắm rồi, bạn bè cũng sa sút không làm ăn gì được, đủ rồi còn muốn làm hại họ tiếp?".
Từ Hào Vương biết nỗi oán hận sâu cỡ nào nhưng họ phải trả giá đắt còn muốn gì nữa? Hắn chưa trả được thù nên mới ở lại để chờ người cứu rồi trả thù, ngoài trêu chọc ra thì chưa từng hại người.
"Chúng cháu muốn họ nếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709753/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.