Chương trước
Chương sau
Tôi lo cho việc học, dọn dẹp nhà cửa nên cũng quên luôn căn phòng ở dưới tầng hầm bị cấm, thời gian cứ thế mà trôi đi không đợi một ai, hôm nay là ngày thứ bốn khi ở nhà này, vẫn không ấm lên một xíu nào, từ khi chuyển vào đây cô, dì, chú, bác không ghé thăm hay hỏi thăm về nhà mới, hỏi xem ở có ổn không, nhưng một câu cũng không có, giống như họ sợ cái gì đó ở căn nhà này, đến cả mảnh đất cũng phải đùn đẩy cho nhau không dám nhận, điện thoại sóng chập chờn khó xài, có khi nhắn tin cho bạn bè cũng phải đợi ba mươi phút mới gửi xong, lúc thì không vạch lúc thì một vạch nhìn mà khó chịu, có lúc sạc điện thoại một trăm phần trăm pin mà sáng ra chỉ còn bốn mươi phần trăm pin, nhiều lúc ức muốn khóc mà không làm được gì, chỉ chờ đến trường mà nhắn tin.
Tôi lấy truyện ra định đọc thì thấy bìa sách có để hình tầng hầm, lúc này tôi mới nhớ ra căn phòng ở dưới tầng hầm, tôi nhìn điện thoại bây giờ cũng đã chín giờ đêm, liều một lần để biết sự thật còn hơn nhát gan để tò mò cả đời, tôi đi xuống cầu thang ngang qua phòng bếp thì có cảm giác một bàn tay lạnh ngắt đặt trên vai, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chân tôi như chôn một chỗ không thể nhúc nhích, chết lặng.
"Con đi đâu xuống đây giờ này".
Là giọng của mẹ, tôi rọi đèn pin điện thoại về phía phát ra tiếng nói.
"Mẹ, mẹ làm con suýt nữa đứng tim, tay mẹ lạnh quá". Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tôi thở phào nhẹ nhõm, thật sự là suýt nữa mẹ doạ tôi đứng tim mà chết tại chỗ, một phần là do nhà tắt hết điện thành một màng đêm vô tận, một phần là mẹ đi không phát ra tiếng động, một phần nữa là tay mẹ rất lạnh.
"Mẹ mới cầm chai nước đá nên lạnh nhưng mà con đi đâu đây".
"À dạ con đi vệ sinh".
Tôi ít khi nói dối nên giờ khá là ngượng, tay gãi đầu, miệng cười gượng.
"Mẹ nhớ không nhầm là tầng hai có phòng vệ sinh mà?".
Mẹ nhìn tôi khó hiểu.
"À... Không xuống tầng... À con đi vệ sinh xong, cảm thấy đói nên xuống bếp kiếm chút nước... À kiếm chút đồ ăn".
Tôi luống cuống tìm lí do để mẹ không nghi ngờ, nói vấp từ này sang từ kia, nhưng mẹ nhìn tôi nghi nghi ngờ ngờ rồi cũng gật đầu cho qua, với cái lí do trẻ con này chỉ cần nhìn một chút đã biết tôi đang nói dối nhưng có lẽ do tôi đã chiếm được một trăm phần trăm niềm tin ở gia đình nên bịa ra cái lí do này họ cũng tin.
Chờ mẹ đi lên lầu hai, nghe tiếng đóng cửa tôi mới thở phào, nhịp tim bình ổn, chưa kịp xuống tầng hầm chưa bị ma dọa đã bị mẹ doạ suýt nữa là chết ngay tại chỗ mà chưa kịp ngáp, tôi đi nhẹ nhất có thể vì phát ra tiếng động ba nghe thấy phát hiện ra tôi đang lén xuống đây thì hình phạt là gì tôi cũng không dám nghĩ tới.
Tôi đứng trước cửa, tim đập nhanh hơn bình thường, có một cảm giác chẳng lành, tay run chạm vào cửa rồi rút lại, nữa muốn vào nữa không muốn vào, tôi hít thật sâu rồi thở ra lấy sự can đảm.
Tôi bước vào bên trong có một cầu thang đi sâu xuống dưới, hơi bụi nhưng phòng này gọn gàng như có người ở mà lười dọn dẹp, có một cái giường nằm sát tường, một cái bàn giống bàn làm việc để dưới chân giường cách xa tầm năm mét và một cái ghế, ở chính giữa phòng có một bàn gỗ và hai cái ghế sofa đối diện nhau, trên bàn có một bình hoa cúc và hai ly thuỷ tinh dùng uống rượu vang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.