Cửa phòng bị mở ra, rồi khép lại.
Giang Tùy Châu rời đi.
Cố Trường Quân rì rì quay lại ngồi xuống bên cạnh Từ Độ, bưng tách trà của mình lên.
“Sắc trời còn sớm, đánh thêm ván cờ rồi về?” Hắn thổi nhẹ lá trà nổi trên mặt nước, biếng nhác nói.
Từ Độ lại không trả lời.
Cố Trường Quân ngước mắt nhìn, thì thấy Từ Độ đang dò xét hắn.
Hai người cộng sự với nhau lâu rồi, chỉ cần một ánh mắt, Cố Trường Quân đã biết ngay hắn đang nghĩ gì.
Hắn bưng tách trà, “phụt” bật cười.
Từ Độ mở miệng: “Ngươi cũng nhận ra.” Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Người kia, tuy rõ ràng chính là Vương gia, nhưng lại không phải Vương gia.
Mạng của hai người họ đều buộc trên người Vương gia, nên Vương gia không cần lo họ sẽ làm phản, càng không cần ngụy trang trước mặt họ… Trước đến giờ cũng chưa từng đối đãi với họ một cách tâm bình khí hòa như vậy.
Quan trọng hơn, vào lúc đồ đã đến tay rồi còn bị Bàng Thiệu đoạt mất, quá bình tĩnh.
Còn về Hoắc Vô Cữu kia…
Hoàng thượng hạ chỉ hôn, dù Vương gia chưa từng gặp y, nhưng lại vô cùng hận y. Vương gia chuyển tất cả thù hận đối với Bàng Thiệu và Hoàng thượng đến trên người Hoắc Vô Cữu, chỉ hận không thể đối xử với Hoắc Vô Cữu như những thám tử kia, cho y chết bất đắc kỳ tử trong phủ rồi sai người lôi ra bãi tha ma.
Dù sao đối với Vương gia mà nói, Hoắc Vô Cữu, chính là biểu tượng Hoàng thượng mặc ý nhục nhã hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/358950/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.