Hoắc Vô Cữu không biết, hóa ra sau khi Giang Tùy Chu uống nhiều lại có thể lăn lộn đến như vậy.
Chỉ mới nửa vò rượu xuống bụng, Giang Tùy Chu đã có vẻ say rượu, còn bắt đầu nói nhiều hẳn lên.
Dường như y rất là đắc chí với việc hôm nay, cho nên cứ nói liên miên toàn bộ những việc y đã sắp xếp nhiều ngày qua với Hoắc Vô Cữu. Bởi vì quá say, trí nhớ của y cũng kém dần, bắt đầu nói đi nói lại lòng vòng như cái bánh xe đang chạy lốc cốc vậy.
Tuy y nói nhiều, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng chứa chan men say, lại như gió ấm lướt nhẹ qua mặt, mang theo tiếng rủ rỉ êm dịu.
Hoắc Vô Cữu cứ kiên nhẫn ngồi bên cạnh lên tiếng trả lời, nhìn y dần dần bắt đầu lảo đảo xiêu vẹo, nói chuyện cũng không còn được nhanh lẹ nữa.
Nghĩ một lát nữa y còn phải đi về, Hoắc Vô Cữu có chút hối hận mới vừa rồi đã không đổi chén cho y, lúc rót rượu cho y, dưới tay đã bắt đầu nắm chắc nên rót bao nhiêu phần.
Bất quá, rất nhanh đã bị Giang Tùy Chu phát hiện.
Ánh mắt y có đôi phần mông lung, ửng lên chút ánh nước, chỉ chỉ hai cái bát rượu trên bàn.
“Cũng quá không công bằng rồi đó?” Y nói.
Cái bát trước mặt Hoắc Vô Cữu kia thì tràn đầy, mà trước mặt y, chẳng qua chỉ lấy lệ mà che qua đáy bát một chút.
Hoắc Vô Cữu lừa gạt y: “Đây là mới vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/2319476/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.