Chương trước
Chương sau
Bóng đêm nặng nề hạ xuống.

Trong núi không thể so với Tĩnh Vương phủ, chỉ cần sắc trời tối lại là khắp nơi sẽ được thắp đèn, chiếu rọi bốn bề sáng tỏ một mảnh. Sắc trời tối sầm, chung quanh cũng theo đó mà đen lại, trong cỏ dần dần vang lên tiếng côn trùng kêu vang, những vì tinh tú cũng nổi lên đầy màn trời.

Nhưng mà, tiếng vó ngựa cũng đã vang lên trong rừng.

Tất nhiên Giang Tùy Chu không có thính lực xuất sắc như Hoắc Vô Cữu, chỉ cảm thấy bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có duy nhất tiếng nước róc rách cùng tiếng côn trùng trong bụi cỏ.

Y câu được câu không mà nói chuyện cùng Hoắc Vô Cữu. Đều là mấy lời tán gẫu râu ria, nhưng lại khiến khóe môi Giang Tùy Chu không tự chủ được mà vẫn luôn vểnh cao, cứ như loại chờ đợi không hề có bất cứ ý nghĩa nào này, đối với y mà nói lại là một chuyện thú vị vậy.

Y thầm nghĩ, có lẽ là bởi vì, đây là chuyện mà y chẳng hề dám nghĩ tới.

Người học lịch sử, làm sao dám tưởng tượng sẽ có một ngày, bản thân mình có thể mặt đối mặt đối thoại với người ở ngàn năm trước? Vị kia vang danh sử sách, là đại anh hùng mà phụ nữ và trẻ con đều biết, lúc này đang ngồi ở bên cạnh y, kể về mấy chuyện như năm đó phụ thân hắn Hoắc lão Hầu gia nể trọng quân sư học cao hiểu rộng bên cạnh như thế nào, bản thân mình thì còn chưa nhận đủ mặt chữ, hai mắt chỉ cần nhìn sách là muốn ngủ gà ngủ gật, đủ loại việc vớ vẩn linh tinh.

Giang Tùy Chu chậm rãi nâng đôi mắt lên.

Trong làn gió đêm mềm mại, bầu trời đầy sao chiếu vào trong ánh mắt hắn.

Đẹp cực kỳ.

Y muốn nghiêng đầu nhìn Hoắc Vô Cữu, nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên sinh ra loại sợ hãi cận hương tình khiếp(*). Rõ ràng là đã nhìn nhiều lần như vậy, người đã sớm in vào tâm trí, nhưng lúc này lại khiến y không dám nhìn thẳng vào đối phương.

(*) Một thành ngữ nói về cảm xúc phức tạp, không bình tĩnh được khi về quê nhà.

Thật giống như nếu nhìn nhiều thêm một cái, thì sẽ nói ra mấy lời không nên nói, làm ra mấy chuyện không có lý trí vậy.

Y liền giương mắt lẳng lặng nhìn bầu trời sao, nghe thanh âm lười biếng của Hoắc Vô Cữu ở bên cạnh.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này, Hoắc Vô Cữu chậm rãi ngừng câu chuyện, không lên tiếng nữa.

Giang Tùy Chu hậu tri hậu giác mà nghiêng đầu thì nhìn thấy trong bóng đêm là sườn mặt dần dần lạnh nhạt của Hoắc Vô Cữu.

Giang Tùy Chu vội hỏi: “Làm sao vậy?”

Hoắc Vô Cữu đứng dậy, thấp giọng nói: “Người tới.”

Nói rồi, hắn quan sát bốn phía một phen, xác định xung quanh không còn dấu vết của người thứ hai thì khẽ dặn dò Giang Tùy Chu: “Chỉ cần dựa theo những lời hôm nay ta nói cho ngươi, sẽ không lộ tẩy đâu.”

Giang Tùy Chu vội vàng lên tiếng trả lời.

Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn lại, quả nhiên, ở nơi rất xa đang dần dần sáng lên những đốm lửa li ti, hẳn là thị vệ hoàng cung đi đến tìm người.

“Bọn họ nhiều người, còn ở nơi đông người, sẽ không làm gì với ngươi đâu.” Hắn nói.

Giang Tùy Chu nói: “Vậy ngươi……”

"Ta trở về chờ ngươi." Hoắc Vô Cữu thấp giọng nói.

Giang Tùy Chu khẩn trương mà nhìn hắn, gật gật đầu.

Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu lại cầm lấy thanh kiếm vốn là của y, đưa cho y nói: “Cất kỹ cái này, ta đi đây.”

Giang Tùy Chu ừm một tiếng, trong tay cầm kiếm, lại không nhúc nhích, đôi mắt cứ như muốn chuyển dời nhưng lại không thành công, y chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời lộ vẻ trông mong.

Đôi chân đã quen dùng khinh công kia của Hoắc Vô Cữu dường như cũng có chút nặng nề.

Hắn dừng một chút, cúi người xuống, tay đặt sau gáy Giang Tùy Chu rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo.

“Đừng sợ.” Hắn nói.

Tiếp đó, không đợi Giang Tùy Chu gật đầu, hắn giương mắt nhìn thoáng qua phía trong rừng, chân đạp một bước, chỉ vài cái tung người đã hóa thành một đạo hắc ảnh, biến mất dạng về một hướng khác.

Giang Tùy Chu ngẩn ngơ nhìn về phương hướng kia một lát, rồi mới hồi phục tinh thần lại.

Từ trước đến nay Hoắc Vô Cữu làm việc vừa gọn gàng vừa cẩn thận. Lúc này ở xung quanh y, một chút dấu vết cũng không có, căn bản sẽ không có người nào tin, vốn nơi này còn có một người khác.

Nếu không phải sau gáy còn sót lại độ ấm lòng bàn tay Hoắc Vô Cữu, thậm chí Giang Tùy Chu cũng sẽ có loại ảo giác này.

Y không biết tại sao trong lòng mình lại có loại cảm giác buồn bã mất mát, không sao nói rõ được, rõ ràng không lâu nữa hai người sẽ gặp lại rồi.

Nhưng mà……

Y giương mắt nhìn về phía bầu trời tràn đầy tinh hà.

Tối nay không có trăng, những ngôi sao cực kì sáng.



Nhưng chẳng qua cũng chỉ là ngôi sao mà thôi, một ngàn năm hay hai ngàn năm đều giống nhau, không có gì đáng xem.

Giang Tùy Chu mất hứng thú mà thu hồi ánh mắt, giương mắt nhìn về phía ánh lửa và tiếng hô hoán trong rừng dần dần tới gần.

——

Kỷ Hoằng Thừa thừa nhận, bản thân mình cực kì không thích Tĩnh Vương.

Hắn ta đi theo Lâu tướng quân, năm xưa thường cùng đi tới Dương Quan với Lâu tướng quân, giao tình cùng Hoắc lão hầu gia có thể nói là rất sâu sắc. Lão hầu gia là người trượng nghĩa ngay thẳng, con trai độc nhất Hoắc Vô Cữu lại là một anh tài ngút trời, đối với Hoắc gia, hắn ta không thể nói là cảm tình không thâm.

Nhưng mà, hắn ta và Lâu tướng quân giống nhau, Hoắc gia mưu phản, bọn họ chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc mà thôi. Luận về tình, bọn họ cùng Hoắc thị là chí giao hảo hữu, nhưng ân oán với triều đình, lại là chuyện nhà của Hoắc gia bọn họ. Luận về lý lẽ, bọn họ là thần tử Cảnh triều, thân là bề tôi, đặc biệt là võ tướng, bất trung quân chủ chính là điều kiêng kị lớn nhất.

Cho nên, Hoắc gia vùng lên, hắn ta cùng Lâu tướng quân đều không tham dự, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên.

Nhất là những năm gần đây, triều đình ngày càng ngu xuẩn, đặc biệt là Bàng Thiệu cầm quyền mấy năm nay, người sáng suốt đều thấy được tất cả. Bắc Lương khí thế nghiêm nghị như ánh bình minh vừa ló rạng, mà Nam Cảnh bọn họ, toàn bộ triều đình đã thối hỏng từ trong xương cốt rồi.

Mà những chuyện này, đều là chuyện Kỷ Hoằng Thừa vẫn có thể chịu được.

Nhưng mà, nhi tử duy nhất mà Hoắc lão Hầu gia lưu lại, vậy mà lại có thể thua trận rồi bị bắt, Hoàng Thượng hoang đường, không giết hắn, không giam giữ hắn, mà cư nhiên lại gả hắn cho cái tên Tĩnh Vương độc ác biến thái kia để làm thiếp.

Vừa hoang đường vừa sỉ nhục, khiến Kỷ Hoằng Thừa như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Cũng chính là vì nguyên nhân ấy, hắn ta chán ghét Tĩnh Vương, vô cùng hận vẻ mặt dương dương tự đắc khi làm nhục Hoắc Vô Cữu kia của y. Cho nên, mấy tháng trước hắn ta còn từng trắng trợn táo bạo mà chuyển thư tới Tĩnh Vương phủ, lời quan trọng trên thư thì chẳng có mấy câu, mà tất cả đều là mắng Tĩnh Vương.

Có điều……

Nếu phải nói là hận Tĩnh Vương thế nào, thì dường như cũng không có.

Có lẽ là bởi vì ngày ấy trên cung yến, Hoắc Vô Cữu cư nhiên có được cơ hội trả lời thư của hắn ta, làm cho hắn ta cảm thấy thư kia vậy mà lại thật sự được đưa đến tay của Hoắc Vô Cữu, khiến sự phản cảm của hắn ta đối với Tĩnh Vương hoặc nhiều hoặc ít đã bớt đi vài phần.

Tất nhiên, cũng không hy vọng y đã chết cho lắm.

Nhưng mà, nghe tiền căn hậu quả việc Tĩnh Vương mất tích, trong lòng Kỷ Hoằng Thừa không có ngọn nguồn.

Bộ dạng kia của Tĩnh Vương gió thổi là bay, bị ngựa điên đưa vào rừng rậm, cả một ngày vẫn chưa ra nổi, chắc hẳn có thể lưu lại toàn thây thì đã được xem như vạn hạnh rồi.

Tâm tình Kỷ Hoằng Thừa ít nhiều có chút nặng nề, chỉ là mệnh lệnh đã tới trên đầu của hắn ta, vậy tất nhiên sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù Tĩnh Vương không còn sống, cũng phải tìm thi thể y về.

Nhưng mà, hắn ta lại không nghĩ rằng……

Tĩnh Vương này, cư nhiên mạng lại lớn như vậy.

Hắn ta mang theo người liên tục lục soát từ hoàng hôn tới đêm khuya, vậy mà lại có thể tìm được Tĩnh Vương ở một dòng suối trong rừng.

Tĩnh Vương bị trật khớp chân, ngồi ở chỗ đó không thể động đậy, thấy bọn họ tới liền đen mặt, hỏi bọn hắn tại sao lại tới muộn như vậy.

Kỷ Hoằng Thừa lại chỉ lo kinh ngạc.

Tĩnh Vương này lại …… chỉ bị chút vết thương nhẹ?

Hắn ta quan sát Tĩnh Vương từ trên xuống dưới một phen, cứ cưỡi ngựa đứng ngốc ở chỗ đó, nhìn chằm chằm thẳng vào y.

Giang Tùy Chu không còn lời nào để nói.

Mới vừa rồi y còn có chút căng thẳng, tới tận khi thấy Kỷ Hoằng Thừa thì mới yên lòng.

Người này không phải người Bàng đảng, mặc dù căm hận mình, nhưng cũng tuyệt đối không ra làm chuyện giết chết mình ngay tại chỗ rồi vứt xác ở nơi hoang dã.

Cũng có thể thấy Hậu Chủ cùng Bàng Thiệu đã nhận định, chắc chắn hôm nay chính mình sẽ mất mạng tại đây.

Nhưng mà, con người Kỷ Hoằng Thừa này tuy rằng không tệ, nhưng lại khá là ngốc nghếch. Hắn ta ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Giang Tùy Chu, khiến dáng điệu gian tà mà y diễn chẳng giữ được nữa.

Người này trợn mắt há hốc mồm, câu hỏi “Sao ngài lại không chết?” cơ hồ được viết rõ ràng trên khuôn mặt vừa đen vừa xấu như bức họa Chung Quỳ(*) kia của hắn ta.

(*) Chung Quỳ là một vị thần diệt trừ yêu ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Có tướng mạo đầy sát khí, trông rất hung dữ.

Giang Tùy Chu thầm thở dài.

“Kỷ đại nhân.” Y mắt lạnh nhìn Kỷ Hoằng Thừa, nhắc nhở: “Bản vương không chết, hình như ngươi rất thất vọng à?”

Lúc này Kỷ Hoằng Thừa mới phục hồi lại tinh thần.

Hắn ta không thừa nhận, nhưng cũng không phủ định. Suy cho cùng, tuy rằng hắn ta thực sự không muốn để Giang Tùy Chu chết, nhưng cũng thực sự không thích y cho lắm.

“Tĩnh Vương điện hạ nói đùa.” Hắn ta ngồi trên ngựa chắp tay, biểu tình khinh người đến lợi hại. “Thần phụng chỉ mời Vương gia hồi doanh. Người đâu, còn không đi đỡ Vương gia lên ngựa?”

Bấy giờ Giang Tùy Chu mới để thị vệ đại nội xung quanh đỡ lấy lên ngựa, sau đó chậm rãi lên đường trở về.



Mà lúc này tại hành cung(*) cung uyển trong núi, lại là một mảnh hỉ khí dương dương náo nhiệt.

(*) Hành cung: nơi triều đình cho xây dựng những cung điện để vua nghỉ lại khi đi ra khỏi kinh đô.

Kỷ Hoằng Thừa kém tinh mắt đã bị bắt đi nhặt xác cho Tĩnh Vương, như vậy đoạt được giải nhất vẫn là Hoàng Thượng. Không ai đề cập một chữ nào tới Kỷ Hoằng Thừa, coi như không có người như hắn ta ở đây, lúc này bàn tiệc tràn đầy món ăn trân quý, ăn uống linh đình, đều đang chúc mừng Hoàng Thượng hôm nay thu hoạch được mùa.

Mà Hậu Chủ và Bàng Thiệu, cùng với những người hiểu rõ tình hình, đều biết sau sự sung sướng này, còn có một ý nghĩa khác nữa.

Cái đinh trong mắt Hoàng Thượng, cuối cùng đã bị nhổ đi rồi.

Vì thế, Hậu Chủ cao hứng, kèm thêm Bàng Thiệu cũng cao hứng, không tránh được uống nhiều hơn mấy chén. Cơm no rượu say, Hậu Chủ dựa vào trong ngực mỹ nhân, mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn về phía bóng đêm ngoài điện, trên mặt hiện lên vài phần tươi cười.

Hoàng khảo(*) thích yêu phi kia như vậy, gã liền để yêu phi kia đi xuống dưới đó cùng lão; người một nhà bọn họ cũng không thể không đoàn viên, cho nên hôm nay chính mình, cũng lại đưa hài tử bọn họ sủng ái nhất xuống đó cùng lão.

(*) Hoàng khảo: Phụ thân đã mất rồi gọi là khảo. Các tiên nhân về bên đàn ông đều dùng chữ khảo cả. Hoàng khảo ở đây ý chỉ hoàng đế đã mất, phụ thân của Hậu Chủ.

Hậu Chủ cười, mắt say nhập nhèm mà uống thêm một ly.

Đúng vào lúc này, gã thấy đám người từ từ xuất hiện trong bóng đêm.

Dần dần, đại điện đang náo nhiệt yên tĩnh hẳn xuống.

Mọi người đều nhìn ra hướng ngoài cửa.

Lúc này, Tĩnh Vương chân đi khập khiễng, được hạ nhân bên cạnh đỡ, chậm rãi bước lên những bậc thềm, Kỷ Hoằng Thừa đi theo phía sau y, trên khuôn mặt đen sì kia tràn đầy sự hớn hở chờ được lĩnh thưởng.

Mọi người thấy Tĩnh Vương đi đến, y phục trên người đã rách nát còn dính đầy bụi đất, nhìn qua cực kỳ chật vật, nhưng người vẫn còn sức sống.

Y đứng ở trong điện, khom người hành lễ với Hậu Chủ.

“Thần đệ tới muộn, thỉnh hoàng huynh thứ tội.” Y nói.

Sắc mặt Bàng Thiệu đại biến, chén vàng trong tay Hậu Chủ, leng keng một tiếng rơi trên trên mặt đất.

——

Bàng Thiệu bất chấp những thứ khác, nói câu phải đi thay y phục rồi đứng dậy ra khỏi đại điện.

Ngoài điện, hạ nhân theo hầu gã ta nơm nớp lo sợ mà đứng bên trong bóng tối, chờ gã ta tới hỏi chuyện.

“Sao lại như thế!” Bàng Thiệu đè thấp thanh âm, đôi mắt trợn lên, lạnh giọng hỏi.

Người nọ vội nói: “Chủ tử, nô tài cũng không hiểu nổi! Quả thực là Tĩnh Vương đi về phương hướng kia, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, nô tài còn phái nhiều thêm mấy người, hơn nữa cả Đường Quý cũng phái đi! Nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì?” Bàng Thiệu nghiến răng nghiến lợi. “Tại sao Tĩnh Vương lại quay về mà không hề tổn hao một sợi tóc nào?”

Người nọ run run rẩy rẩy mà nhỏ giọng mở miệng nói: “Hơn nữa…… người của chúng ta phái đi, bao gồm cả Đường Quý…… Đều chưa trở về.”

Một trận im lặng khiến cho người ta sợ hãi.

“Đường Quý cũng chưa trở về?” Giọng Bàng Thiệu càng bình tĩnh, lại càng khiến người ta sởn tóc gáy hơn.

Người nọ không dám nói tiếp nữa.

Mấy năm nay, chủ tử cần bài trừ phe đối lập, ít nhiều có một số việc không thể làm ở ngoài sáng. Chủ tử tốn nhiều năm tinh lực như vậy, đập nhiều bạc vào như nước chảy, mới nuôi ra được nhiều sát thủ thế này.

Trong đó, Đường Quý là người xuất sắc nhất, đắc lực nhất của chủ tử.

Nhưng hiện giờ, ngay cả Đường Quý cũng……

“Hay.” Hắn ta nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Bàng Thiệu.

Người này vội nâng mắt nhìn lại, thì liền nhìn chủ tử của mình đứng bên trong bóng tối ở ngoài điện, sắc mặt nặng nề đến nỗi có thể chảy ra nước.

“Là Giang Tùy Chu có bản lĩnh.” Bàng Thiệu nói.

“Nhanh chóng phái người lập tức đi ngay. Phái một nhóm vào trong rừng, nhất thiết phải tìm ra dấu vết và thi thể, một nhóm khác ……”

Bàng Thiệu giương mắt, nhìn vào trong điện.

Chỉ thấy ánh sáng kia sáng tỏ ấm áp, vàng son lộng lẫy cứ như cung uyển của thần tiên. Tĩnh Vương đang đứng nghiêm chỉnh ở nơi đó, bóng lưng thon dài, tuy y phục nhếch nhác, nhưng phong thái toàn thân lại giống như thần tiên.

Bàng Thiệu cười lạnh một tiếng.

“Thừa dịp người khác đang ở chỗ này, lập tức phái người theo ta đến trong viện y, hôm nay, ta nhất định phải lục soát ra nguyên do từ chỗ của y.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.