Bóng đêm nặng nề hạ xuống.
Trong núi không thể so với Tĩnh Vương phủ, chỉ cần sắc trời tối lại là khắp nơi sẽ được thắp đèn, chiếu rọi bốn bề sáng tỏ một mảnh. Sắc trời tối sầm, chung quanh cũng theo đó mà đen lại, trong cỏ dần dần vang lên tiếng côn trùng kêu vang, những vì tinh tú cũng nổi lên đầy màn trời.
Nhưng mà, tiếng vó ngựa cũng đã vang lên trong rừng.
Tất nhiên Giang Tùy Chu không có thính lực xuất sắc như Hoắc Vô Cữu, chỉ cảm thấy bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có duy nhất tiếng nước róc rách cùng tiếng côn trùng trong bụi cỏ.
Y câu được câu không mà nói chuyện cùng Hoắc Vô Cữu. Đều là mấy lời tán gẫu râu ria, nhưng lại khiến khóe môi Giang Tùy Chu không tự chủ được mà vẫn luôn vểnh cao, cứ như loại chờ đợi không hề có bất cứ ý nghĩa nào này, đối với y mà nói lại là một chuyện thú vị vậy.
Y thầm nghĩ, có lẽ là bởi vì, đây là chuyện mà y chẳng hề dám nghĩ tới.
Người học lịch sử, làm sao dám tưởng tượng sẽ có một ngày, bản thân mình có thể mặt đối mặt đối thoại với người ở ngàn năm trước? Vị kia vang danh sử sách, là đại anh hùng mà phụ nữ và trẻ con đều biết, lúc này đang ngồi ở bên cạnh y, kể về mấy chuyện như năm đó phụ thân hắn Hoắc lão Hầu gia nể trọng quân sư học cao hiểu rộng bên cạnh như thế nào, bản thân mình thì còn chưa nhận đủ mặt chữ, hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/2319453/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.