Những ngày sau đó, vết thương ở bắp chân của cô bị viêm. Hướng Đường Nghi sốt cao đến không thể động đậy được, chỉ có thể nằm sấp, úp mặt vào gối mà nhọc nhằn hít thở. 
Cô rút kinh nghiệm từ những hồi bị Hướng Mãn Thanh đánh đập là không gãi vào những vết thương hở. 
Ngày đầu có thể rất đau, nhưng những ngày tiếp đó mới là kinh khủng nhất. 
Những lúc ấy vết thương đã bắt đầu bong vảy, mọc da non. 
Ngứa. Ngứa kinh khủng. 
Có ai có thể hiểu được cái cảm giác như có cả hàng nghìn con kiến bò dưới da nhưng lại không thể đưa tay gãi được không? 
Mà nếu không chịu được mà gãi, thì vết thương sẽ càng khó lành hơn. 
Vì vậy, Hướng Đường Nghi chỉ biết chịu đựng mà nằm một chỗ, chờ cho đến khi vết thương ổn hơn và mình thì hạ sốt. 
Mấy ngày này chỉ nằm không, thức ăn mỗi bữa sẽ được người hầu mang tới đặt ngoài cửa, rồi đi luôn. Sau một lúc sẽ quay lại thu dọn. 
Mà kể ra đưa thức ăn đến cho cô cũng nhàn. 
Cô kiệt sức đến nỗi chẳng thể nhấc nổi được đũa lên, chỉ có thể múc được vài thìa cháo rồi thôi. 
Khay thức ăn lúc đầu được đưa tới có mấy phần thực phẩm và mấy khay đĩa, khi đem về vẫn không thay đổi mấy. 
Đưa tới thế nào thì mang đi cũng như vậy. Chẳng cần thu dọn nhiều. 
Hôm nay cũng như mọi hôm trước, một nữ hầu tới để mang khay thức ăn đi. Cô ta trước khi ra ngoài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2995089/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.