“Còn tiện thể đi câu dẫn người khác. Ti tiện y như con mẹ của chị vậy.” 
“Em hiểu nhầm rồi. Chị và cậu ấy chỉ là tình cờ đứng và nói chuyện với nhau thôi.” Và Hướng Mãn Thanh không phải là mẹ cô. 
“Tình cờ đứng và nói chuyện?” Vu Kim Mĩ liếc nhìn cánh tay đang giấu ở sau lưng của Hướng Đường Nghi, trong lòng dần nhiễm lạnh: “Xoè bàn tay chị ra đây.” 
Hướng Đường Nghi không thể làm trái lại lời của Vu Kim Mĩ, bất lực đưa những quả quýt còn chưa kịp bóc để vào tay cô ta. 
“Tôi không muốn phải nhắc lại nhiều lần đâu. Tránh xa anh Lưu ra. Nếu không, tôi sẽ móc mắt chị ra đấy.” 
Vu Kim Mĩ rời đi, trong ánh mắt tràn ngập tia oán hận. 
Đến cả nói chuyện bình thường với Phan Lưu cô ta cũng chưa bao giờ từng dám, vậy mà tại sao một đứa rẻ rách như Hướng Đường Nghi lại có thể cơ chứ? 
Cô có điểm gì hơn cô ta sao? Hay chỉ là vì khuôn mặt xinh đẹp non nớt ấy? 
Vu Kim Mĩ nghiến răng, tiến thẳng về căn biệt thự. 
Cô ta đi lên tầng, bước vào trong phòng mình rồi đóng rầm cửa lại. 
Mấy quả quýt cô ta để gọn lên bàn học, còn bản thân thì ngã lên giường, nằm giãy giụa, vùng vằng một lúc cho tới tận khi thấm mệt thì dừng lại, lại nằm ngửa nhìn lên trần nhà, thở ra một hơi. 
Bỗng nhiên, bên ngoài vườn, bên dưới cửa sổ phòng cô ta có những tiếng người xôn xao. 
“A Lưu, cảm ơn cháu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2995087/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.