Hướng Đường Nghi ngồi ở một góc của vườn hoa, gió bay từ một phương xa về, cuộn những mùi thơm của hoa cỏ hanh khô sà vào thân người cô.
Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn những ngây thơ, nhìn về phía tấm thân to lớn của Vu Phùng Cửu.
Sao anh lại đứng ở đấy? Hình như, anh đang nhìn cô thì phải.
Hướng Đường Nghi có chút nghi ngờ, không biết có phải là do cô nhìn nhầm hay không mà cô lại thấy anh đang cười.
Nhưng nụ cười ấy không hề ôn nhu như của Phan Lưu, cũng không hiền hậu như của bác làm vườn.
Nó… mang một chút gì đó rất nguy hiểm.
Chợt, Vu Phùng Cửu rút một tay ra khỏi túi quần, giơ lên ngoắc ngoắc, ra hiệu với Hướng Đường Nghi, gọi cô lại.
Hướng Đường Nghi kinh ngạc, cô phải nhìn dáo dác ra xung quanh xem còn có ai khác không rồi mới chắc chắn đó là anh đang chỉ vào mình.
Dù biết anh đột nhiên gọi cô đến là chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp, nhưng Vu Phùng Cửu là người đáng sợ nhất trong căn nhà này, đương nhiên cô không dám làm trái lại mệnh lệnh của anh, hấp tấp đứng dậy, xuẩy váy rồi vội vã chạy về phía anh.
Đôi chân nhỏ vừa chạy vừa run trong lo sợ.
Chắc không phải là cô đang chuẩn bị bị ăn mắng vì chuyện đi dưới ban công phòng anh ngày hôm trước đâu nhỉ?
Hướng Đường Nghi đi đến trước mặt của Vu Phùng Cửu, nhưng cũng chỉ dám cách anh một khoảng xa.
“Vu thiếu, anh gọi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2995081/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.