Hướng Đường Nghi không ngừng khóc, Vu Phùng Cửu cũng không biết dỗ cô, cứ để cô ôm lấy người mình đến khi nào cô tự nín thì thôi. 
Giang Yến Cảnh ngoan ngoãn đứng bất động ở trong một góc nhà như đang chịu tội. 
Cô khóc đến chán chê rồi thì ngừng lại, thút thít, đôi mắt hoe đỏ xinh đẹp liếc nhìn lên Vu Phùng Cửu rồi nhìn lên khuôn miệng cười thật thà “xin tha tội” của Giang Yến Cảnh. 
Trong lòng cô chợt khơi lên những cảm xúc rất lạ. 
Tại sao họ lại không mắng cô, chẳng phải, Hướng Mãn Thanh bảo cô làm gì cũng khiến cho người ta cảm thấy phiền phức, nó còn chưa nói đến là khi cô khóc. 
Cô có làm gì cũng khiến cho người khác cảm thấy chán ghét, cảm thấy bẩn thỉu. Tại sao họ lại nhìn cô dỗ dành như vậy? 
Hướng Đường Nghi dựa cả người vào lòng của Vu Phùng Cửu, cái đầu nhỏ ngóc lên nhìn anh như đang tìm một câu trả lời dựa trên biểu cảm khuôn mặt của anh. 
Vu Phùng Cửu cũng đang nhìn cô từ bên trên xuống. Thấy cô đã không còn khóc nữa, anh cũng đỡ đi một phần lo lắng. 
“Nhìn cái gì?” 
Hướng Đường Nghi không dám lên tiếng. 
Cô là một đứa trẻ ngây thơ và thật thà, mọi suy nghĩ ở trong đầu cô cái gì cũng viết hết lên mặt. 
Vu Phùng Cửu còn là một người đã được tiếp xúc từ sớm với giới kinh doanh, đọc được biểu cảm của người khác chỉ là chuyện bình thường. 
“Tôi đối tốt với cô chỉ là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2995060/chuong-23.html