Vu Hải Niệm cầm bút ngồi vẽ nghệch ngoạc ở trên tờ giấy nháp, bỗng cô bé nhìn thấy Vu Phùng Cửu vẫy vẫy mình lại gần.
“Chúng ta về thôi.”
Vu Phùng Cửu nắm tay nó bước ra bên ngoài con đường lớn, trước sự có mặt của Tống Vân Thiên, anh quỳ một bên đầu gối xuống dướt đất, nắm lấy hai vai nó rồi hỏi.
“Ông ấy là bố của dì Tuệ đấy, về sau con có thể gọi ông ấy là ông ngoại.”
Là bố của dì Tuệ sao?
Vu Hải Niệm ngạc nhiên oa lên một tiếng. Cô bé ngẩng đầu nhìn bố Tống rồi nhanh nhảu gọi.
“Ông ngoại ạ.”
“Ừ, giỏi.”
Tống Vân Thiên ha ha cười lên, cưng chiều xoa đầu nó.
Vu Phùng Cửu mỉm cười nhìn con gái của mình, nhìn đứa trẻ anh đã bao bọc ở ở trong lòng bao nhiêu lâu qua mà ruột gan không thể ngừng cồn cào, chỉ là anh không thể hiện tâm trạng ấy ra bên ngoài thôi.
“Con có thích dì Tuệ với ông ngoại không?”
“Có ạ.”
“Vậy thì con có muốn đi cùng với ông ấy về nhà không?”
Vu Hải Niệm chớp chớp mắt nhìn Vu Phùng Cửu, đôi mày nhỏ cau tít lại, mông lung nhìn anh.
“Về nhà của ông ngoại? Nhưng nhà con là nhà bố mà?”
“Tiểu Niệm...”
Nhận ra lời nói của Vu Phùng Cửu có gì đó khang khác so với thường ngày, Vu Hải Niệm sa sầm mặt xuống. Cô bé có khả năng nhận biết hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi khác nên chẳng mất bao lâu, nó đã có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2994129/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.