Hạ Băng Khuynh vội vã đẩy ra, cúi đầu không lên tiếng.
Thôi xong rồi, anh ta chắc không phải đến tìm cô để tính sổ chứ.
“Hi, chào anh!” Tiêu Nhân nhìn thấy Mộ Nguyệt Sâm, bỗng chốc mắt sáng rực lên, cười như người hâm mộ điên cuồng vẫy tay với anh ta.
Mộ Nguyệt Sâm không nhìn đến cô gái phía sau, đôi mắt lạnh lùng chỉ đang chú tâm đến người thiếu nữ xinh đẹp đang cúi đầu trước mặt mình, tóc dài đến eo, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát non nớt chỉ bằng bàn tay, chiếc áo thun in hình Minion cùng với đôi giày thể thao màu trắng cũng đã toát lên khí chất trẻ trung đáng yêu đó.
Lại đúng là con người nhỏ bé này.
Thu lại ánh mắt của mình, anh lạnh lùng nói: “Cô đi theo tôi!”
Nói xong, một tay anh đút vào túi quần, quay sang bên phải đi về phía trước.
Hạ Băng Khuynh thấp thỏm đi theo sau.
Đi đến trước một tấm kính đặt dưới đất, anh đứng đó.
Hạ Băng Khuynh đi quá gần nên suýt chút lại va vào lưng người ta, dọa đến hồn bay phách lạc, vội vàng thắng gấp lại, lùi về phía sau một khoảng để giữ khoảng cách.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: “Về việc tối hôm qua—”
“Xin lỗi!”
Anh chỉ vừa mở miệng nói vài từ, Hạ Băng Khuyn đã cản anh lại, hơn nữa còn rất lớn tiếng nói xin lỗi anh.
Mộ Nguyệt Sâm ngơ ngác.
Cô bé này lại đi nói xin lỗi anh?
Anh quay đầu lại nhìn cô, cau mày nhẹ, trí tuệ của cô bé này…
Hạ Băng Khuynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/51510/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.