Hạ Băng Khuynh không có tâm trạng quan tâm 2 tên đằng sau.
Thực ra, lúc nãy chỉ cần có 1 giây suy nghĩ, cô sẽ không có gan đó nữa.
Vì sau khi cô đá xong mới bắt đầu sợ hãi.
Nuốt nước miếng, cô khắc chế nội tâm lo lắng, cố ý hung dữ nâng cằm lên với Mộ Nguyệt Sâm, mệnh lệnh nói: “Anh---, lập tức gọi cho hiệu trưởng, thu lại lời anh đã nói.”
Mộ Nguyệt Sâm bớt đau rồi, đứng thẳng người, nhíu mày, cười lạnh: “Đây là cách cô cầu xin?”
Cầu anh!
Ha, anh cố ý làm khó cô, còn muốn cô qua dỗ dành?
Đây là logic thần thánh gì?
Thật sự nghĩ cô dễ ức hiếp sao!
Ôm tâm lý mâu thuẫn vừa sợ vừa tức, Hạ Băng Khuynh không phục ưỡn ngực, ở trước mặt anh biểu thị mình không sợ: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không đến cầu xin anh, mà đến tính sổ, anh tốt nhất ngoan ngoãn xử lý, nếu không---”
Nói đến đây, cô ngừng lại, ánh mắt uy hiếp.
“Nếu không thì sao?” Mộ Nguyệt Sâm nhếch mày, từng bước đến gần cô: “Là muốn như lần trước nói cưỡng hiếp tôi trước rồi giết sau sao?”
Thấy anh càng đến gần mình, cô vô thức lùi về sau.
“Anh đừng qua đây, có lời thì nói, đừng động tay.” Cô chỉ anh, khí thế ngày càng yếu.
“Người động tay trước là cô!”
“Tôi tôi không động tay, tôi động chân!”
“Vậy tôi cũng động thân dưới là được!”
“...” Lưu manh!
Anh tiến, cô lùi, chỉ sợ chân 1 bước thì khoảng cách giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2165829/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.