Chương trước
Chương sau
Thế nên sáng chủ Nhật Tô Bình cắp theo một chiếc ba lô màu đen bên trong chưa hai bộ đồ cơ bản cùng vài đồ dùng cá nhân, cưỡi con vịt xanh Ngọc Bích của cậu ta có mặt ở cửa khách sạn Shanghai.

Tô Bình được đại xá đi công tác cùng phần tử nguy hiểm - cậu chủ nhỏ nhà cậu, nhân viên lễ Tân mà cũng được đi công tác, hoạ hoằm chỉ có chỗ khách sạn của con bạch tuộc thành tinh kia.

“ sao chỉ có mình tôi đi với cậu thôi vậy?”

Thiếu Thần bình thản mà đáp: “ chứ anh nghĩ mấy mình “

Tô Bình lại hỏi tiếp: “ sao không phải Cao Viên mà lại là tôi “

Thiếu Thần: “ đặc ân của nhân viên lâu năm đấy, anh nên cảm thấy may mắn “

Tô Bình khinh Bỉ ; “ cái đặc ân này không có tôi mới cần phải cảm ơn “

Tô bình: “ chúng ta rốt cuộc bây giờ đang đi đâu?”

Thiếu Thần: “ đi rồi sẽ biết, anh lên phòng đưa đồ xuống đây cho tôi ”

Tô Bình: “ được “

xe thiếu thần chạy ra ngoại thành, hướng về phía khu vực vịnh biển V.

“ không lẽ là đi nghĩ dưỡng “

Cậu em trai Thiếu Thần có sức ảnh hưởng rất lớn đến Thiếu Hành. Anh ta bị bệnh cuồng kiểm soát, một ngày không thấy Thiếu Thần, thiếu Hành làm gì chịu nổi, bệnh tật quấn thân nhưng được cái trời Phú cho khả năng kiểm soát người khác rất tốt,(dù sao bệnh của anh ta cũng có một mặc vẫn dùng được). Bộ máy nhân sự sau lưng Thiếu Hành phải nói là nhất nhất hoàn hảo.

thiếu Thần tách ra riêng tự tạo dựng một thế giới của mình, Thiếu Hành làm sao không muốn vào. Cái tính kiểm soát này không những là sở thích mà nó còn là một loại thuốc kích thích, không thể nào cai nghiện

Đầu tiên Thiếu hành tung hỏa mù ở Haize, rồi đưa người vào trong. Sau đó mới đến Shang hai.

Cậu em này của anh ta cũng không dễ dàng gì cho qua.

Dạo này coi bộ đẩy tiến độ nhanh quá làm Thiếu Thần bực dọc rồi, càng bực dọc sẽ càng dễ lộ khuyết điểm, mà đã lộ ra rồi, thiếu hành lại càng dễ lôi về bên người.

***

Tô bình Nhìn bản chỉ đường, vịnh V còn cách 100km nữa

Tô Bình không khỏi lo lắng hỏi: “ không phải cậu dụ tôi đưa đi bán đấy chứ?”

Thiếu Thần buồn cười: “ sức tưởng tượng của anh ngày càng phong Phú “ cậu ta quay sang liếc Tô Bình“ nhưng khổ cái, giá của anh không cao đến vậy đâu, nếu bán có khi tôi phải bù lỗ không chừng “

Tô Bình thấy hơi bất bình: “ đừng có mà hạ thấp giá trị của tôi như vậy chứ?”

Thiếu Thần: “ giá trị của anh vốn chỉ có thế thôi, nếu thêm chút phụ kiện, có khi còn tăng được chút ít “

Tô Bình như nào lại không hiểu cái phụ kiện cậu ta nói là gì: “ cái đó cậu tự giữ mà chơi, ông đây không hầu “

thiếu Thần “ ha “ cười một tiếng.

Tầm giờ trưa, thiếu Thần mới dừng xe ở một nhà hàng nằm trên đồi, cách xa đường chính cả một quảng vời vợi. Dọc đường cây cối um tùm, nhìn rất biệt lập so với bên ngoài.

Nơi này nếu không phải khách quen không thể nào biết được.

Bên trong nhà hàng còn có một khu biệt thự cho khách nghỉ lại, bài trí vô cùng sang trọng, sân goal ở trên đồi bên kia hồ nước lớn, hồ cá ở dưới còn có sẵn dịch vụ câu cá cung cấp đầy đủ dụng cụ chẳng thiếu thứ gì.

Tô Bình cảm thán: “ người có tiền thật là biết hưởng thụ?”

Thiếu Thần lắc chìa khóa trong tay, nhắc: “ đừng có đứng đực ra đấy nữa, tôi đưa anh theo là để làm việc đấy, ra sau đem đồ xuống thôi?”

“ vâng vâng “ không cần cậu nhắc nhở tôi vẫn biết thân biết phận của mình mà

***

Nhà ở đây được xây theo phong cách indochine, sự kết hợp giữa Tân cổ điển và thiền vào kiến trúc.

Tô bình đứng ở lang càng nhìn xuống hồ cá phía dưới, con nào con náy phải to bằng bắp chân của cậu, bơi qua bơi lại đặc biệt vui mắt. Tô Bình nghĩ “ cá này mà đem đi nấu chua, om khế là hết bài”. Một đôi trai trẻ nhìn có vẻ là khách ở đây, vừa đi ngang qua thì vô tình nghe thấy lời nói của tô Bình, cậu trai thấp hơn như trật chân, hơi lảo đảo, được anh chàng bên cạnh đưa tay dìu lấy, cậu trai thấp không khỏi quay đầu đưa ánh mắt nhìn tên dở hơi, dò xét Tô Bình.

Phía xa xa người ta còn mở nhạc thiền. Nhân viên đi qua lại dưới hành lang cũng nhẹ chân nhẹ tay hẳn, không phát ra âm thanh nào quá lớn.

Tô Bình lại không khỏi cảm thán lần thứ N: “ như rơi vào chốn tiên cảnh vậy nè, người có tiền thích thật “

Thiếu Thần bỏ mặc Tô Bình đi loanh quanh, chỉ nói cần gặp vào người bạn rồi đi mất. Tô Bình vừa nghe vậy thì vui mừng không thôi, tách khỏi tên này càng xa cậu càng thấy thư thái.

Trần Khải nhi lâu ngày bây giờ lại nhắn tin cho Tô Bình.

“ cậu còn sống không thế?”

Trán Tô Bình giật giật

“ Chị có biết cách hỏi thăm không vậy?”

“ coi bộ cậu vẫn sống tốt lắm nhỉ “

Trần Khải nhi làm việc một thời gian trong ngành cũng dần quen với việc lúc thì bận không thể thở, lúc lại rãnh đến muốn nhảy lầu cho xong.

Cô bây giờ chính là đang trong giai đoạn ở vế sau, buồn chán quá mới nhớ tới thằng em mà mình từng cưu mang.

“ thật không dễ dàng “

Trần Khải Nhi bản tính cũng nhiều chuyện với bờ bến. Không có ai tâm chuyện cùng cô thì cô tự đi tìm người mà tám, Tô Bình vinh hạnh rơi vào vòng đối tượng này của cô.

Tô Bình nghe Trần Khải Nhi tám vài chuyện drama trong giới, còn nghe đến tên của một diễn viên mới nổi tên Viên Túc.

Tô Bình tám chuyện đến quên trời quên đất suốt tận mấy tiếng đồng hồ, tới khi có nhân viên đi ra gọi cậu, cậu mới để ý đến chiếc điện thoại bần Hàn của mình sắp nóng đến tan chảy, cậu chàng nhanh chóng tạm biết Trần Khải Nhi, cúp máy đi theo nhân viên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.