Tô bình đứng ở sảnh cả tối, đứng ngồi gì đều chẳng được tự nhiên. Những chỗ tiếp xúc với bộ đồ bên trong đều trở nên châm chích, có cảm tưởng như cậu đang lồ lộ nó trước mặt bàn dân thiên hạ.
“ con mẹ nói, sao đồng tiền có thể làm mình khốn khổ thế này?”
Tô Bình cảm thán.
Qua 2 giờ sáng, Thiếu Thần có chút mệt mỏi đã trở về. Vừa vào cửa liền đi thẳng tới chỗ thang máy, không quên gọi Tô Bình.
“lát Cao Viên trở lại, để Cao Viên trông quầy, anh lên phòng tôi đi. “
Tô Bình không muốn lên phòng Thiếu Thần cho lắm, nhưng cậu lại muốn được giải thoát ngay bây giờ. Cái sự rối rắm này làm tô bình khó ở kinh khủng.
Cao Viên vừa lên tới Liền thấy Tô Bình vội vội vàng vàng:
“ anh trông quầy, tôi lên trên một chút “ bóng tô bình đã bay bay thẳng tới chỗ thang máy lên tầng
Sắc Mặt Cao Viên dường như cũng rất mệt mỏi, nhưng cậu ta nhìn Tô Bình như thế lại không thể không cợt nhả một câu:
“ Đi lâu chút cũng được, tôi trông quầy cho anh!”
Nghe vậy Đầu Tô Bình nổi mây đen, chớp giật đùng đoàn. Thật muốn cho một tia sét giật chết cậu ta.
Thiếu thần đang nằm nghiêng ở trên giường, lúc Tô Bình bước vào nhìn đến bộ dạng kia, nếu tên kia không làm mấy trò quỷ thì Tô Bình có thể đã tấm tắc mà khen “ ông chủ nhỏ của mình cứ y như một tên quý tộc thời xưa, cái kiểu cà lơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-vo-san-chet-tiet/3510095/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.