Nói cho cùng, vì mẫu thân của Thẩm Anh Nhược mà Thẩm Vân An phải mất mẫu thân từ bé, còn Thẩm Hi Hòa thì sinh ra mà không biết m3ặt mẫu thân, lại có thể chất kém cỏi, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Khi ấy Thẩm Vân An đã hiểu chuyện, nểu Thẩm Nhạc 1Sơn có chút thương xót Thẩm Anh Nhược, có lẽ Thẩm Vân An sẽ không bao giờ xóa bỏ được khúc mắc. “Về mặt huyết mạch, phụ9 thân có ba đứa con, nhưng trong lòng phụ thân chỉ có con và a huynh con mà thôi.” Thẩm Nhạc Sơn giơ bàn tay xù xì thô ráp xoa 3đầu Thẩm Hi Hòa, “Phụ thân không muốn sau này chẳng còn đứa con nào.” Ông thật lòng cho rằng mình chỉ có một con gái du8y nhất là Thẩm Hi Hòa, ông từng nói thể với Thẩm Hi Hòa và cả với Thẩm Vân An. Khi ấy, Thẩm Vân An mới mất mẫu thân chưa được bao lâu, trong lòng không khỏi oán trách phụ thân. Có điều hắn còn phải chiếu cố Thẩm Hi Hòa, biết muội muội không thể thiếu mình, bằng không chỉ e Thẩm Vân An sẽ không mang tính mạng của bản thân để đột nhập vào Kinh mà giết Tiêu thị và Thẩm Anh Nhược. Thẩm Nhạc Sơn nhiều lần cam đoan, dùng hành động của bản thân trong mười năm qua để đảm bảo mới có thể xóa đi sự ngăn cách trong lòng Thẩm Vân An. Từ sau khi mẫu thân qua đời, mỗi lần triều đình triệu kiến, người vào Kinh luôn là Thẩm Vân An. Chỉ có một lần triều đình chỉ đích danh Thẩm Nhạc Sơn nên ông buộc phải vào Kinh, khi về đến Tây Bắc thì thấy con trai nhìn mình bằng cặp mắt đỏ ngầu, dường như có thể từ bỏ người phụ thân này bất cứ lúc nào. Ông biết sở dĩ con trai đề phòng nghiêm ngặt việc mình vào Kinh đến vậy cũng vì sợ ông sinh lòng thương xót Thẩm Anh Nhược, vậy mà lần này lại chấp nhận để ông đi, hắn là Thẩm Hi Hòa đã nói gì đó với Thẩm Vân An nên Thẩm Vân An mới có thể buông bỏ khúc mắc. Cũng có thể là do Tiêu thị đã chết, bằng không Thẩm Vân An sẽ không đồng ý để ông vào Kinh dự lễ cập kê của con gái. “Từ khi con còn tấm bé, phụ thân đã phải vất vả nhiều vì con và a huynh rồi.” Thẩm Hi Hòa tựa đầu lên bờ vai rộng của Thẩm Nhạc Sơn. Khi ấy Thẩm Hi Hòa còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không biết nghĩ cho đại cục, càng không hiểu được nỗi khổ tâm của Thẩm Nhạc Sơn cũng như sự vất vả của ông khi phải gà trống nuôi con, một mình nuôi dạy hai huynh muội nên người. Bên cạnh ông chẳng có bóng hình người phụ nữ nào, chỉ biết dồn hết tâm trí vào Tây Bắc và huynh muội bọn họ. Thẩm Hi Hòa nghiêng đầu nhìn mái tóc hay còn đen nhánh của ông, ngẫm lại, Thẩm Nhạc Sơn góa vợ từ thời trẻ, giờ đã trung niên mà vẫn cô đơn lẻ bóng: “Phụ thân, a huynh đã đến tuổi thành thân, U U rồi cũng sẽ xuất giả. Sao phụ thân không tìm một người bầu bạn?”
Thẩm Nhạc Sơn nhìn vào cặp mắt trong trẻo ẩn chứa vẻ xót xa của con gái, nở nụ cười hiền từ. “Phụ nữ vừa yếu đuối vừa phiền phức…” Thấy con gái sa sầm mặt, Thẩm Nhạc Sơn vội vớt vát: “Những người phụ nữ khác vừa yếu đuối vừa phiền phức, phụ thân không phải một phu quân tốt, không nên làm vạ lây người ta thì hơn.” Nhắc đến chuyện này, Thẩm Nhạc Sơn lại nghĩ đến con trai: “Mấy năm nay phụ thân vẫn luôn thúc giục a huynh con thành thần, nhưng nó lì lợm như trâu ấy, quyết không chịu nghe. Đợt trước từ trong Kinh quay về, phụ thân lại nhắc chuyện cưới xin, hình như nó không kháng cự như trước nữa, hay là để mắt đến cô nương nhà ai rồi?” Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên, chợt nghĩ đến Tiết Cần Kiều, nàng hơi buồn cười: “Biết đâu đấy.” “Hả?” Thẩm Nhạc Sơn đánh hơi được vấn đề, “Chuyện là thế nào? Nói phụ thân nghe xem.” Thẩm Hi Hòa bèn kể cho Thẩm Nhạc Sơn nghe về Tiết Cẩn Kiều, cuối cùng nói: “Lúc ở trong Kinh, a huynh và Kiều Kiều chẳng nói với nhau được mấy câu, Kiều Kiều muốn ở bên cạnh con nên mới có ý với a huynh, há chẳng phải xem hôn nhân như trò đùa?” Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Thẩm Nhạc Sơn lại là: “Chẳng lẽ con bé Tiết Thất Nương này là đàn ông cải trang?” Thẩm Hi Hòa: “..” “Phụ thân tưởng tượng quá nhiều rồi, Kiều Kiều có huynh đệ đích xuất, việc gì phải bắt quý nữ thế gia cải trang nam nhi?” Thẩm Nhạc Sơn hỏi: “Sao nó lại thích bám riết lấy con?” “Hình như nàng ta thích mùi hương của con.” Thẩm Hi Hòa cũng có tìm hiểu về việc này, nàng chưa bao giờ tin rằng một người tự dưng quấn quýt người khác ngay từ lần gặp đầu tiên mà chẳng có mục đích gì, “Bình thường nàng ta thích làm nũng, không khác người thường là mấy, nhưng một khi bị kích thích sẽ khó mà khống chế được bản thân, mùi huân hương tự chế mà con sử dụng có thể giúp nàng ta tỉnh táo hơn chút. Để xác thực suy đoán này, con còn điều chế cho nàng ta một loại hương liệu có thành phần là các loại dược liệu giống với loại hương con đang dùng, có tác dụng giúp đầu óc được tỉnh táo, chỉ khác nhau ở hương nền mà thôi, vì vậy nên mùi hương cũng khác nhau. Có điều công dụng vẫn gần như tương tự, quả nhiên từ ngày dùng loại hương này, nàng ta đã có thể kiềm chế được bản thân.” Chẳng hạn như lúc Trường Lăng công chúa hãm hại nàng, Tiết Cẩn Kiều ở ngay bên cạnh, chính vì kiềm chế tốt nên nàng ta chỉ quất rọi vào con ngựa của Trường Lăng công chúa, chứ không quất roi lên chính Trường Lăng công chúa. Chỉ cần nhìn cách nàng ta đối phó với Viên nữ lang là biết nàng ta tàn nhẫn thế nào. Thẩm Nhạc Sơn ngẫm nghĩ: “Hôm nào mời Tiết Thất Nương đến phủ để cha gặp thử.” Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn Thẩm Nhạc Sơn, a huynh đã càn quấy thì chớ, phụ thân còn hùa theo.
“A huynh con từ bé đã luôn nâng niu con trên lòng bàn tay, mỗi ngày ngủ dậy là phải thấy con khỏe mạnh mới yên tâm tập võ.” Thẩm Nhạc Sơn nhẹ nhàng nói, “Nó chần chừ không chịu kết hôn là vì sợ thê tử đối xử không tốt với con, hoặc không cho phép nó quan tâm săn sóc con như trước. Đây là vấn đề của nó, nó không sửa được, không có quyền yêu cầu nữ lang nhà người ta gả đến nhà mình lại phải nhường nhịn con, trong khi ở nhà người ta cũng được phụ mẫu nâng như nâng trứng, do đó a huynh con mới chần chừ mãi. Con bé Tiết Thất Nương này có thể khiến nó rung động, một nguyên nhân trong đó đương nhiên là vì con bé này thích con nên sau này sẽ đối xử tốt với con, nhưng chắc chắn a huynh con cũng thích Tiết Thất Nương ở điểm nào đó.” Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa mới bừng tỉnh, nàng đúng là ếch ngồi đáy giếng, thì ra a huynh cũng hơi động lòng, thể là nàng bật cười: “Con không cần phải mời, nàng ta sẽ tự đến.” Tiết Cẩn Kiều có đến không? Đương nhiên là có, nàng ta vốn thích ở bên Thẩm Hi Hòa, dù có hơi sợ khi nghe Thẩm Nhạc Sơn đến nhưng chỉ sau hai ngày, nàng ta đã không nhịn được mò đến quận chúa phủ. “A tỷ, thúc tổ phụ nói tỷ muốn gả vào Đông cũng là thật à?” Tiết Cẩn Kiều hỏi nhỏ. “Ừ.” Thẩm Hi Hòa gật đầu. Tiết Cẩn Kiều bĩu môi vẻ không vui: “Ta sẽ vào cung làm nữ quan!” Thẩm Hi Hòa: “…” Nữ quan trong cung cũng là phận nô tỳ, nàng ta muốn Tiết gia tức chết sao? “Không được, muội là nữ lang Tiết gia, sao có thể đi làm nữ quan cơ chứ?” Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị dặn dò, “Không được làm cần.”
“Bọn họ nói tỷ gả vào Đông cung thì ta không thể tìm gặp tỳ hàng ngày nữa. Ta muốn ngày nào cũng được ở bên cạnh tỷ, nhưng lại không thể theo tỷ đến Đông cũng được, ta không muốn tranh giành phu quân với tỷ đầu.” Tuy hơi cố chấp trên một số phương diện nhưng Tiết Cần Kiều không ngốc. “Chẳng phải muội nói muốn gả cho a huynh ta à?” Thẩm Hi Hòa chợt hỏi. “Ta không muốn thành thân, a huynh tỷ ở tận Tây Bắc, ta mà gà cho hắn thì phải đi Tây Bắc.” Trước đó Tiết Cần Kiều còn chưa nghĩ đến vấn đề này, giờ Thầm Vân An đi rồi, nàng ta mới giật mình nhận ra, nàng ta không muốn đi Tây Bắc đầu. “Nhưng muội mà gả cho a huynh ta thì sẽ thành người một nhà với ta.” Thầm Hi Hòa có phần khinh thường bản thân, cảm thấy mình đang lợi dụng sự quyến luyến của Tiết Cẩn Kiều đối với mình để giúp a huynh tìm vợ, thật giống bọn buôn người, “Muội có thể giúp ta chiều cổ a huynh ta, để ta không cần lo lắng cho huynh ấy, đợi mấy năm sau hai người vào Kinh, hai chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]