Đợi khi nào kết cục đã an bài, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An bàn giao lại Tây Bắc cho người khác, nàng sẽ đón Thẩm Nhạc Sơn vào 3Kinh an dưỡng tuổi già, để ông vui vầy bên con cháu. Mọi người cùng ở trong Kinh, lại là người một nhà, đương nhiên có thể gặp1 nhau thường xuyên. “Người một nhà ư?” Tiết Cẩn Kiều thích ba chữ này, nếu có thể trở thành người một nhà với a tỷ thì9 sau này sẽ càng thân thiết hơn! Dù phải đi Tây Bắc nhưng đó là để giúp a tỷ chiếu cố a huynh, như thế thì a tỷ sẽ khô3ng cần phải lo cho a huynh nữa, a tỷ có thể yên tâm, vả lại đến Tây Bắc rồi, nàng ta sẽ không phải nhìn mặt đám người kia cả n8gày, không cần lo có ngày lên cơn thả Điểm Điểm ra cắn xé bọn họ! “Được, a tỷ, ta sẽ gả cho a huynh!” Tiết Cẩn Kiều đồng ý, nhưng sau đó ánh mắt chợt tối lại, “A tỷ, Kiều Kiều mắc phải một căn bệnh…” “Kiều Kiều không bị bệnh, người bình thường gặp phải đả kích sẽ có di chứng, chẳng qua Kiều Kiều có di chứng nặng hơn người ta một chút mà thôi.” Sau khi biết Tiết Cẩn Kiều dễ bị kích động, Thẩm Hi Hòa tùng tìm hiểu về vấn đề này, nguyên nhân thường gặp là do các tổn thương hồi bé, rất khó chữa trị “Kiều Kiều không bị bệnh sao?” Tiết Cần Kiều kích động nắm tay Thẩm Hi Hòa, xưa nay chưa ai bảo nàng ta không bị bệnh. Nàng ta vẫn nhớ chuyện thuở bé, khi mới được đưa về nhà, nàng ta chìm trong sợ hãi, chỉ biết đập phá đồ đạc như điên, đêm nào cũng gặp phải ác mộng, chỉ biết thét lên chói tai để mình thôi suy nghĩ. Bọn họ ai cũng bảo nàng ta có bệnh, nàng ta biết không phải thế, mình chỉ sợ hãi, chỉ muốn bản thân thoát khỏi nỗi sợ mà thôi. Mẫu thân ép nàng ta uống thuốc để nàng ta yên tĩnh lại, mọi người trói nàng ta lại, đợi đến khi nàng ta đã gào khàn cả giọng, bọn họ tưởng nàng ta đã biết điều ngoan ngoãn mới thả nàng ta ra. Về sau, thúc tổ phụ đưa nàng ta về nuôi, thúc tổ mẫu lại lấy vị thế bề trên để ép bọn họ không được quấy nhiễu nàng ta, nhờ đó nàng ta mới không phải sợ hãi nữa, nhưng nàng ta không muốn bị người ta bắt trói, không muốn bị người ta tổng cổ đi lần nữa, thế nên nàng ta phải hung ác hơn, phải làm người ta sợ mình, có vậy mới không bị khi dễ. Ai dám khi dễ nàng ta, dám bắt nạt người đối xử tốt với nàng ta, nàng ta sẽ… muốn giết kẻ đó. Nàng ta cầm gậy đập chết con chó a đệ nuôi, còn bắt a đệ phải tận mắt chứng kiến cảnh nàng ta đánh con chó vỡ đầu chảy máu, vì a để thả chó cắn nàng ta, mẫu thân nói nàng ta là ác quỷ. Phụ thân cũng bảo nàng ta không có tình người, các ca ca mỗi khi thấy nàng ta lại không giấu được vẻ chán ghét và e ngại. Ai cũng bảo nàng ta bị bệnh, nàng ta không thừa nhận, rõ ràng chính bọn họ mới bị bệnh, chính bọn họ mới là người làm chuyện xấu xa. Nhưng trước mặt những người mình thích, những người yêu thương mình, nàng ta không thể không thừa nhận mình khác với những nữ lang bình thường. “Kiều Kiều không bị bệnh.” Thẩm Hi Hòa khẳng định. Tiết Cẩn Kiều nhào tới ôm chầm lấy Thẩm Hi Hòa, vòng tay siết chặt tựa như người chết đuối vớ được cọc, cười ngây thơ như trẻ con. Thật tốt quá, người Kiều Kiều thích nhất nói rằng Kiều Kiều không bị bệnh! “A tỷ, nhất định Kiều Kiều sẽ thay a tỷ chiếu cố a huynh thật tốt. Nếu hắn dám làm a tỷ lo lắng, Kiều Kiều sẽ đánh hắn.” Tiết Cẩn Kiều thề thốt. Atỷ tốt với nàng ta là thế, nàng ta phải hoàn thành tốt chuyện a tỷ giao phó. Thẩm Hi Hòa: “…” “Ha ha ha…” Thẩm Hi Hòa đang định lên tiếng, Thẩm Nhạc Sơn nấp trong góc nghe trộm đã không nhịn được mà phá lên cười. Thân là phụ thân, lại còn là một người phụ thân ngứa mắt con trai đã lâu, nay thấy Con trai sắp cưới một thế tử đặc biệt như vậy, ông cảm thấy sung sướng vô cùng. Ông không phải phụ thân vô lương tâm, đây là người con trai tự chọn đấy nhé! Nghĩ đến cảnh sau này có người đánh Thẩm Vân An thay mình, tâm trạng Thẩm Nhạc Sơn khoan khoái hẳn ra, cơm tối có thể ăn năm bát cũng được. Tiết Cẩn Kiều giật mình nhảy dựng như một con chim nhỏ hoảng sợ. Thanh âm và hơi thở của người lạ sẽ khiến nàng ta căng thẳng. Thẩm Hi Hòa không rảnh trừng mắt với vị phụ thân nghe trộm của mình, nàng nắm chặt tay Tiết Cần Kiều, dắt nàng ta đi đến chỗ Thẩm Nhạc Sơn: “Kiều Kiều, đây là phụ thân ta.” Tiết Cẩn Kiều bình tĩnh lại, vô thức gọi theo: “Phụ thân.” Hai tỳ nữ thân cận của Tiết Cẩn Kiều là Hoa Hoa và Thảo Thảo nghe vậy chỉ biết cạn lời. “Ha ha ha…” Thẩm Nhạc Sơn cười khoái trá, ông rất có mắt nhìn người, vừa gặp đã thích tiểu cô nương này, cảm thấy rất hợp với con trai mình, sau này hẳn sẽ vui lắm đây. Tiết Cẩn Kiều gọi xong cũng đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, Thẩm Hi Hòa cười khẽ: “Phụ thân, con có chuyện muốn nói với Kiều Kiều.” Nếu không để Thẩm Nhạc Sơn tránh đi chỗ khác, chỉ e Tiết Cần Kiều sẽ muốn tìm hổ mà chui. “Phụ thân cũng muốn nói chuyện với Kiều Kiều.” Thẩm Nhạc Sơn quyết không chịu đi. Tiết Cẩn Kiều sợ hãi, vô thức nấp sau lưng Thẩm Hi Hòa. Hễ gặp người lạ là nàng ta lại căng thẳng, không đến mức sợ hãi có điều nếu gặp phải một người mình không thể đánh bị thương nàng ta sẽ không biết ứng xử thế nào chỉ biết né tránh. “Phụ thân!” Thẩm Hi Hòa chắn trước mặt Tiết Cẩn Kiều, nhìn Thẩm Nhạc Sơn bằng ánh mắt cảnh cáo. Thẩm Nhạc Sơn đành ngượng ngùng rời đi: “Kiều Kiều không ngại thì ở lại cùng dùng bữa tối nhé.” Đương nhiên Tiết Cần Kiều không dám nán lại, chủ yếu vì vừa rồi nàng ta lỡ miệng gọi phụ thân theo Thẩm Hi Hòa, làm nàng ta không biết phải đối mặt Thẩm Nhạc Sơn thế nào. Thẩm Nhạc Sơn vừa đi, nàng ta cũng dẫn Hoa Hoa và Thảo Thảo chuồn êm, đây là lần đầu nàng ta rời khỏi quận chúa phủ nhanh đến thế. Thẩm Hi Hòa dở khóc dở cười, cứ ngỡ ít nhất cũng phải vài ngày nữa Tiết Cẩn Kiều mới dám quay lại, không ngờ hôm sau nàng ta đã đến, không phải đến một mình mà là đi theo Tiết Hoành đến đây. “Vương gia.” Tiết Hoành làm lễ với Thẩm Nhạc Sơn. “Tiết công.” Thẩm Nhạc Sơn đáp lễ, “Mời vào.” Thẩm Hi Hòa rót trà cho hai người, sau đó bị Tiết Cần Kiều kéo đi, trong phòng chỉ còn lại Tiết Hoành và Thẩm Nhạc Sơn. “A tỷ, nếu ta đi Tây Bắc thì bao giờ mới quay về Kinh được?” Tiết Cẩn Kiều hỏi với vẻ trông mong. Nàng ta nhìn Thẩm Hi Hòa bằng cặp mắt lấp loáng ánh lệ, như thể Thẩm Hi Hòa mà đưa ra một thời gian quá lâu thì sẽ khóc ngay cho xem. Thẩm Hi Hòa đành nói: “Ít nhất là năm năm?” “Nhiều thì sao?” Tiết Cần Kiều không dễ bị lừa. “Mười năm, chắc chắn không quá mười năm.” Thẩm Hi Hòa khẳng định.
Chắc chắn nàng sẽ nắm giữ Kinh thành trong vòng mười năm. Thật tình thì Tiết Cẩn Kiều không hài lòng cho lắm, nhưng nghĩ đến sự khống chế của phụ mẫu đối với mình, còn lấy mình để uy hiếp thúc tổ phụ, nàng ta cắn răng chấp nhận: “Ta đợi a tỷ đón ta về đấy nhé!” “Được.” Thầm Hi Hòa đồng ý, nhưng lòng thầm nghĩ đến lúc đó chưa chắc nàng ta đã chịu trở về, “Kiều Kiều, Tây Bắc không phồn hoa như Kinh thành, muội phải suy nghĩ cho kỹ, đây là chuyện hệ trọng cả đời.” Tiết Cần Kiều củi đầu im lặng một lúc rồi mới nói: “Aty, a huynh của tỷ… chịu cưới muội sao?” Kết hôn với người không quen biết là chuyện bình thường, sinh ra trong thời đại này, Tiết Cần Kiều chưa từng nghĩ phải yêu nhau rồi mới bàn chuyện cưới xin, nàng ta chỉ cần biết hai bên nguyện ý kết duyên, sau này chung sống thì chỉ cần tôn trọng, nhường nhịn nhau là được.
Nhưng nếu không phải vì thích Thẩm Hi Hòa thì nàng ta sẽ không dễ dàng đồng ý thể đầu. “Đương nhiên, phụ thân ta sẽ không ép a huynh cưới người hắn không muốn.” Thẩm Hi Hòa không ngờ hôn sự của a huynh lại được quyết định một cách dễ dàng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]