Trong lúc Tiêu Hoa Ung đang ngắm tranh, một nội thị bước vào, bẩm rằng Hữu Ninh đế mời Tiêu Hoa Ung đến Minh Chính điện. Tiêu Hoa Ung 3đến nơi thì chẳng thấy Hữu Ninh đế đầu, nội thị nói Hữu Ninh đế và các đại thần đang trên đường đến đây. Tiêu Hoa Ung mới ngồi một lá1t, còn chưa kịp dùng trà, bỗng đâu có một con chó vọt vào. Con chó này có thân hình to lớn, dường như đang bị ai rượt đuổi, cứ thế lao thẳng 9vào Tiêu Hoa Ung. Tiêu Hoa Ung muốn tránh nó thì dễ như trở bàn tay, song nếu làm thể sẽ lộ ra hắn biết võ. Lúc này Thiên Viên đang đ3ứng gác bên ngoài đại điện, nội thị thấy vậy vội nhào tới che chắn nhưng đã muộn một bước. Tiêu Hoa Ung luống cuống tay chân, hệt như một ngư8ời bình thường, may mà con chó chỉ sượt qua người hắn, hất văng chung trà, làm nước trà bắn tung tóe lên người Tiêu Hoa Ung. Thiên Viên nghe ồn ào, vội cùng một đám thị vệ chạy vào, Lưu Tam Chỉ dẫn theo Tiêu Trường Hồng xuất hiện. Tiêu Trường Hồng chạy đến bên con chó, nắm lấy tại nó rồi ủ rũ gục đầu trước mặt Tiêu Hoa Ung: “Hoàng huynh.” Con chó này do Tiêu Trường Hồng nuôi. Năm nay Tiêu Trường Hồng lên ba, là con lúc về già của Hữu Ninh đế. Mười năm liền Hữu Ninh đế không có thêm hoàng tử công chúa nào, bởi vậy Hữu Ninh đế rất thương đứa con này, thường xuyên triệu kiển cùng dùng bữa. “Không sao? Tiêu Hoa Ung mỉm cười hiền hòa với Tiêu Trường Hồng. “Điện hạ, bệ hạ và các đại thần sắp đến đây rồi, điện hạ theo nô tài đi thay y phục nhé. Mấy hôm trước, bệ hạ vừa bảo Thượng Phục cục may hai bộ y phục mới cho điện hạ, đang định hôm nào đưa sang Đông cung đây Lưu Tam Chỉ nói. Tiêu Hoa Ung gật đầu đồng ý, bảo bọn Thiên Viên đứng bên ngoài đợi. Nội điện là nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi, người thường không được tùy tiện bước vào. Lưu Tam Chỉ lấy một chiếc áo bào cổ tròn ra, tự mình hầu hạ Tiêu Hoa Ung thay áo. Tiêu Hoa Ung dang hai tay, đứng yên từ đầu chỉ cuối. Hiện tại hắn nhìn thứ gì cũng chỉ thấy được ba màu trắng, xám, đen, thỉnh thoảng sẽ có vài màu sắc khác nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát. Lưu Tam Chỉ thay Tiêu Hoa Ung sửa sang vạt áo, gian ngoài chợt vang lên tiếng Hữu Ninh đế và các đại thần. Khi Tiêu Hoa Ung đi ra ngoài, các đại thần nhìn chiếc áo bào màu minh hoàng trên người hắn mà biến sắc. “Điện hạ, sao điện hạ có thể khi quân như thế!” Lễ bộ Thượng thư lên tiếng chỉ trích.
Tiêu Hoa Ung chau mày, phản ứng của bọn họ giúp hắn biết bộ y phục mình đang mặc có vấn đề, nhưng hoa văn rõ ràng không có gì bất ổn, vậy thì chỉ có thể là màu sắc. Hắn đoán chiếc áo bào này hắn là màu minh hoàng, vốn chỉ có Hoàng đế mới mặc. Thoạt đầu, khi thấy con chó lao về phía mình, Tiêu Hoa Ung cứ ngỡ đây là chiêu trò thăm dò thân thủ của mình do Hữu Ninh đế bày ra nên cũng không tránh. Sau đó, con chó hất văng chung trà rồi Tiêu Trường Hồng xuất hiện, hắn cũng chưa nghi ngờ rằng có người gài bẫy mà chỉ nghĩ do Tiêu Trường Hồng không cầm chắc dây buộc chó. Nhưng đến khi Lưu Tam Chỉ mời hắn vào nội điện thay y phục, Tiêu Hoa Ung liền nhận ra có vấn đề, có điều Hữu Ninh đế muốn thăm dò rất nhiều thứ, nhất thời hắn cũng không biết rốt cuộc lần này là thăm dò cái gì, đành tương kế tựu kế. Thì ra Hữu Ninh đế đang nghi ngờ chuyện hắn bị mù màu. Nếu Tiêu Hoa Ung chỉ giả vờ mù màu thì sẽ không dám thản nhiên mặc y phục màu minh hoàng rồi ngang nhiên đi ra ngoài gặp các đại thần. Nếu Hữu Ninh đế không đứng về phía hắn, chiếc áo bào này có thể khiến hắn bị quy tội mưu phản. Tiêu Hoa Ung biết thế nào Hữu Ninh đế cùng bênh vực mình, có điều sau này khi đôi bên xung đột, việc này cũng có thể biến thành tội trạng. “Cô đã làm gì khi quân chứ?” Tiêu Hoa Ung hỏi với vẻ khó hiểu. “Điện hạ đi quá giới hạn rồi, dám mặc y phục màu minh hoàng chỉ có thiên tử mới được mặc” Lễ bộ Thượng thư khiển trách. Tiêu Hoa Ung vén áo quỳ xuống trước mặt Hữu Ninh đế: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần đã làm trái lễ chế rồi” Hữu Ninh đế khom người đỡ Tiêu Hoa Ung dậy: “Chính trẫm lệnh cho Thượng Phục cục may bộ y phục này cho Thái tử đấy” Các đại thần giật mình, Lễ bộ Thượng thư vội nói: “Bệ hạ, lễ pháp đã quy định rõ, nếu vi phạm chỉ e có họa về sau” “Thất Lang là Thái tử, Thái tử cũng là quân, sao lại không thể dùng màu minh hoàng?” Hữu Ninh đế nói, “Trẫm nói được là được!” Chuyện này đến đây xem như xong, Hoàng thượng khăng khăng cố chấp, các đại thần cũng không dám nhiều lời can gián. Xét cho cùng, cũng có thể xem như Hoàng thượng ban thưởng cho Thái tử, phụ thân cưng chiều nhi tử, hạ thần như bọn họ nào có tư cách xen vào. Tất nhiên, việc này chưa đủ để Hữu Ninh đế kết luận Tiêu Hoa Ung thật sự bị mù màu. Kế tiếp, Hữu Ninh đế và các đại thần cùng dùng sa bàn tái hiện một trận chiến với Đột Quyết năm xưa, dùng cờ đỏ và xanh để phân biệt hai quân trên sa bàn. Quân thần thảo luận sôi nổi, Tiêu Hoa Ung lại hờ hững, bởi lẽ trong mắt hắn, toàn bộ lá cờ đều màu đen. Hữu Ninh đế âm thầm lưu ý phản ứng của Tiêu Hoa Ung. Các vị đại thần thảo luận quá hăng, ai cũng có ý kiến riêng, nhất thời kích động làm rơi vài lá cờ nhỏ ngay trước mặt Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung nhặt lên, Hữu Ninh đế chợt nói: “Thất Lang, đưa hai lá cờ đỏ cho trẫm” Tiêu Hoa Ung nhìn mấy lá cờ trong tay, hoàn toàn không phân biệt được đâu là cờ đỏ, bèn đưa cả cho Hữu Ninh đế. Hữu Ninh đế nhặt ra hai lá cờ đỏ cắm về chỗ cũ. Đến lúc này, Hữu Ninh đế có thể xác định Tiêu Hoa Ung thật sự bị mù màu. Sau khi các đại thần ra về, Tiêu Hoa Ung thình lình quỳ xuống: “Phụ hoàng, nay nhi thần bị mù màu, đã thành một kẻ tàn tật, không xứng là Thái tử nữa, mong phụ hoàng hãy phế truất nhi thần đi.” “Thất Lang đang trách trẫm thăm dò con đấy ư?” Hữu Ninh đế tự mình đỡ Tiêu Hoa Ung đứng dậy. “Nhi thần không dám… Tiêu Hoa Ung họ khùng khục một lát rồi nói, “Nhi thần được làm Thái tử là nhờ phúc mẫu hậu, lại ốm yếu từ nhỏ, không thể trường thọ, khó lòng san sẻ ưu tư giúp phụ hoàng… Giờ đây còn bị mù màu, càng không xứng làm Thái tử” “Trẫm biết lòng con rất khổ sở, năm ấy nếu không có con thì giờ này người chẳng còn sống được bao lâu sẽ là trẫm” Hữu Ninh đế xúc động, “Vương Chính khăng khăng vụ việc trên sân mã cầu là do con gài bẫy nhằm vụ và cho Vương Nhị Lang, trâm buộc lòng làm thế này để khiến ông ta tâm phục khẩu phục. Chuyện con bị mù màu chỉ có trẫm và con biết, Hư Thanh đại sư sẽ không tiết lộ với người ngoài, mà chứng bệnh này cũng chẳng làm khó gì con trong việc phê duyệt tấu chương. Từ ngày làm lễ đội mũ đến nay, con vẫn luôn dốc sức hỗ trợ trẫm, Tam tỉnh Lục bộ đều ca ngợi con hết lời, con chính là Thái tử phù hợp nhất trong lòng trẫm”
“Nhi thần hồ thẹn… khụ khụ khu… không dám nhận lời khen ngợi của phụ hoàng.” Tiêu Hoa Ung cúi đầu nói,“. Chẳng còn được mấy năm, nhi thần muốn sớm thành hôn, dành chút thời gian ít ỏi còn lại bầu bạn cùng thê tử… Mong phụ hoàng tác thành” Tiểu Hoa Ung nói hết sức tha thiết, Hữu Ninh đế vỗ vai hắn: “Thất Lang, con chẳng có lỗi lầm gì, sao trẫm có thể phế truất con cho được? Huống hồ phế Thái từ liên quan đến nền tảng quốc gia, không thể tùy tiện ra quyết định. Đừng giận phụ hoàng nữa, Đông cung vĩnh viễn thuộc về con và cũng chỉ có thể thuộc về con.” Sau khi bị Hữu Ninh đế bác bỏ lời khẩn cầu phế Thái tử của mình, Tiêu Hoa Ung rời khỏi điện Minh Chính. Vương Chính đợi bên ngoài đã lâu, giờ mới được mời vào diện kiến.
“Vương gia Nhị Lang tự sát hay bị giết?” Hữu Ninh đế hỏi Vương Chính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]