Mấy ngày nay, những ngỗ tác mà Vương Chính tìm được đều xác nhận Vương Nhị Lang đã tự sát trong tình huống không bị ngoại lực tác động nên mới tạo 3thành vết thương như | vậy. Kết luận này phù hợp với vệt máu bắn trên tường nhà lao của Đại Lý tự. Vương Chính quỳ gối giữa đại điện, cúi 1đầu lặng thinh. “Trẫm nghe nói ngươi đã đồng ý giải phẫu tử thi, có phát hiện Vương Nhị Lang bị đầu độc không?” Hữu Ninh đế lại hỏi tiếp. 9 Vương Chính đành dập đầu và đáp: “Thưa không” “Nói vậy, Vương Nhị Lang tự sát thật?” Hữu Ninh đế hỏi. Vương Chính lại im l3ặng, kết quả điều tra là như thế, nhưng từ đầu chí cuối ông ta vẫn không tin đích trường tồn của mình lại tự sát. Thái độ của Vương Chính 8khiến Hữu Ninh đế giận dữ bật cười: “Ngươi nghĩ hắn tự sát vì không chịu được cực hình hay là vì muốn bảo vệ ngươi?” “Bệ hạ..” Vương Chính thấy lòng đau nhói, toan mở miệng nói mình không mưu hại Thái tử, nhưng lúc được Hữu Ninh đế cho xem lập luận về vụ án Nguyên Tiêu, ông ta lại không thể giải thích trôi chảy. Ông ta đã có tiền án mưu hại Thái tử, dù chỉ muốn ép Thái tử lộ mặt thật chứ không có gan giết Thái tử. Nhưng giờ mà giải thích như vậy thì khiên cưỡng quá. “Vương Chính, trẫm đã nâng đỡ người từ một đích thứ tử tầm thường qua mặt đích huynh mình để trở thành gia chủ của Vương gia” Hữu Ninh đế lạnh nhạt nhìn Vương Chính, “Cất nhắc ngươi từ một tiểu lại cửu phẩm thành một trong ba tể tướng, trẫm tự nhận thấy mình đối đãi với người không tồi.” Mắt Vương Chính đỏ hoe, ông ta dập đầu lần nữa: “Ơn trị ngộ của bệ hạ, tội thần luôn khắc sâu trong tâm khảm, nguyện trung thành dốc sức để đền đáp ít nhiều. Bao năm nay, tôi thần luôn cẩn trọng, chưa bao giờ dám làm trái ý bệ hạ. Duy chỉ có Tết Nguyên tiêu vừa rồi, tôi thần nhất thời sốt ruột nên mới bất kính với Thái tử, xin bệ hạ cứ trách phạt” Ông ta chỉ thừa nhận mỗi vụ Tết Nguyên tiêu, còn lại không phải do ông ta gây ra. Ông ta chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào một cạm bẫy tinh vi đến vậy, mà người giăng bẫy chỉ mới tròn hai mươi tuổi. Hoàng Thái tử, kẻ bị mọi người xem nhẹ, mới là người đáng sợ nhất. Tiêu Hoa Ung tàn nhẫn đến mức sẵn sàng mạo hiểm dùng thuốc độc hủy hoại đôi mắt của bản thân để hãm hại ông
ta. Cho đến tận bây giờ, cả Vương Chính lẫn Hữu Ninh đế đều chưa từng nghĩ rằng mắt của Tiêu Hoa Ung đã bị tổn hại từ trước, bởi lẽ lúc về kinh thì Tiêu Hoa Ung vẫn còn bình thường, sau đó thì bọn họ không hề nghe nói gì về việc Tiêu Hoa Ung bị thương ở mắt. “Kế Châu đang khuyết chức quận thủ, người đi đi” Một lúc lâu sau, Hữu Ninh đế mệt mỏi cất tiếng. Vương Chính tuyệt vọng nhắm mắt lại, dập đầu tạ ơn: “Bệ hạ, Thái tử tuyệt đối không phải hạng tầm thường, bệ hạ.” “Thái tử là đích trưởng tử của trẫm, sở dĩ trẫm bồi dưỡng Ngũ Lang và Bát Lang là vì Thái tử không thể trường thọ” Hữu Ninh đế ngắt lời Vương Chính, “Nếu như nó sống được lâu dài, lại có thể đảm nhiệm trọng trách, trẫm việc gì phải bồi dưỡng người khác?” “Thái tử không đồng lòng với bệ hạ.” Vương Chính biện luận. Nghe vậy, Hữu Ninh đế chợt nở nụ cười khó hiểu: “Trẫm cũng từng là hoàng tử, ngươi nói xem trẫm có đứa con trai nào đồng lòng với trẫm không?” Vương Chính á khẩu. Phàm là một vị hoàng tử muốn trở thành Hoàng đế, tất sẽ không đồng lòng với Hoàng đế, Hữu Ninh đế chưa từng lừa mình dối người về chuyện này. “Thái tử cưới Thẩm thị, bệ hạ.” Hữu Ninh đế xua tay: “Ngươi lui ra đi, nhanh chóng lên đường” Vương gia Nhị Lang tự sát trong lao, Vương Chính bị giáng chức thành quận thủ Kể Châu, một địa phương cằn cỗi, đồng nghĩa với việc bị giảm mấy cấp liền, xem như trừng phạt vì hãm hại Thái tử. Binh bộ Thượng thư được thăng chức thành Môn hạ tỉnh Thị trung, còn chức Binh bộ Thượng thư do Kim Ngô vệ đại tướng quân Bùi Triển tiếp nhận. “Bệ hạ thật tín nhiệm Bùi gia” Hay tin, Thẩm Hi Hòa thấy không thể xem thường Bùi gia được. Bùi gia là nhà ngoại của bát hoàng tử Cảnh vương Tiêu Trường Ngạn, từng là danh gia vọng tộc, không thiếu văn thần võ tướng, có điều bây giờ đã sa sút, nhân khẩu ít ỏi, Bùi Triển năm nay đã gần năm mươi, ba nhi tử của ông ta đều đã tử trận sa trường, chỉ còn một tôn tử duy nhất là Bùi Sách đi theo Cảnh vương. Nghe nói Bùi Sách là quân sự của Tiêu Trường Ngạn, văn võ song toàn, vừa có thể bài binh bố trận, lại có thể cầm đao giết địch, uy danh lẫy lừng chốn An Nam. “Từ lâu trong Kinh đã có lời đồn rằng Tín vương và Cảnh vương là hai ứng viên được bệ hạ lựa chọn cho vị trí Đông cung” Bộ Sơ Lâm nói. Một người thiên về văn, một người thiên về võ, dù thực chất cả hai đều văn võ song toàn. “Ngươi biết được gì về Cảnh vương?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Bộ Sơ Lâm nhướng mày: “Sao thế? Muội cũng định tìm ứng viên dự bị à?” Phòng hờ nhỡ khi Thái tử điện hạ có bất trắc gì thì vẫn còn mùa Xuân thứ hai? Lắm khi Thẩm Hi Hòa muốn bổ đối đầu Bộ Sơ Lâm ra xem thử “Hay là ta chuyển lời người vừa nói cho Thái tử điện hạ nhé?” “Không, không, không… không cần đầu” Bộ Sơ Lâm lắc đầu như trống bỏi, “Ta chỉ đùa thế thôi” Bộ Sơ Lâm nở nụ cười lấy lòng, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Cảnh vương là người giàu nhiệt huyết, anh dũng quả cảm, tính tình đứng đắn, khẳng khái, bằng hữu đông đảo, ấy là trước khi hắn ra trận” Sau khi Cảnh vương xuất chính, Bộ Sơ Lâm không rõ nữa, hắn đi liền một mạch bốn năm năm, trải qua gió tanh mưa máu trên chiến trường, ai biết được nay hắn ta như thế nào. Thấy Thẩm Hi Hòa trầm ngâm, Bộ Sơ Lâm bèn nói: “Muội đã có Thái tử rồi mà? Chuyện này cứ để hắn lo” Thẩm Hi Hòa cười không đáp. “Đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, chúng ta đi chơi đi. Hai ngày nữa là kỳ thi mùa Xuân, bây giờ ngoài kia đang náo nhiệt lắm” Bộ Sơ Lâm xoa xoa tay, ánh mắt lấp lánh đầy háo hức. “Ta không đi.” Chính vì náo nhiệt nên Thẩm Hi Hòa mới bài xích, người càng nhiều, mùi càng nồng, nàng sẽ khó chịu, “Ngươi quên rồi hả, vụ án Vương Nhị Lang đã khép lại, Thối Thiểu khanh đang rảnh đấy.” Nụ cười của Bộ Sơ Lâm cứng đờ trong phút chốc, một lát sau mới lí nhí: “U U, muội có cách nào tạm thời đưa tảng đá họ Thôi ra khỏi Kinh thành, để hắn ở bên ngoài một thời gian cho đầu óc nguội bớt được không?” Bộ Sơ Lâm sắp bị Thôi Tấn Bách ép phát điên rồi, trước kia nàng ta hay trêu chọc Thôi Tấn Bách thể nào thì giờ lại bị hắn làm y hệt. Lúc ấy, nàng ta thấy làm người khác buồn nôn thật thú vị, giờ đây bị gậy ông đập lưng ông mới thấy bản thân thật sai lầm biết bao. “Quả thật độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, ngươi nỡ nào trù hắn bị giáng chức” Thẩm Hi Hòa tặc lưỡi. Bộ Sơ Lâm ngẩn người. Nàng ta vừa nghe cái gì thế này? Thẩm Hi Hòa bảo nàng ta độc ác ư? Trên đời này, ai cũng có thể bảo nàng ta độc ác, chỉ riêng Thẩm Hi Hòa là không có tư cách đó, Bộ Sơ Lâm chưa thấy ai ác bằng Thẩm Hi Hòa. Dám giết công chúa, ám sát vương gia, thậm chí còn gài bẫy Hoàng đế. Nhưng nhìn nụ cười sởn gai ốc của Thẩm Hi Hòa, Bộ Sơ Lâm không dám phản bác. Hồng Ngọc bước vào phòng, nhìn thoáng qua Bộ Sơ Lâm với gương mặt cố nén cười, sau đó nói với Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa, có nha dịch Đại Lý tự đang đợi ngoài cửa, nói là.”
“Bắt ta đến Đại Lý tự để hỗ trợ điều tra” Bộ Sơ Lâm nói nốt thay Hồng Ngọc, ánh mắt đờ đẫn như thể chẳng còn thiết sống. Hồng Ngọc và Trân Châu cúi gằm mặt nhịn cười. Đến cả Đoàn Mệnh đang nằm ườn trên bàn cũng giơ chân che miệng, làm như đang cười trộm. “Mau đi đi, hai ngày nay người đừng đến tìm ta, hẹn gặp nhau ở tiệc xuân bốn ngày sau” Thầm Hi Hòa giục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]