hành động của Thẩm Hi Hòa làm Tiêu Hoa Ung cảm thấy lòng chợt ngọt ngào như mật, tim đập thình thịch. Tiêu Hoa Ung nhích lại ngồi bên cạnh1 nàng, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Tiêu Hoa Ung đặc biệt thích ngắm nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt dịu dàng và tha th0iết như thế, thậm chí có lúc còn ngắm say sưa đến mức thất thần, có cảm giác như thể cả đất trời đang chững lại. Trước kia Tiêu H1oa Ung chỉ dám nhìn trộm nàng một cách lấm la lấm lét, nay đã có thể đường đường chính chính mà nhìn. Hắn được nghỉ ba ngày nhân dịp thàn2h hôn, Thẩm Hi Hòa không tiện đuổi hắn đi xử lý chính sự, đành mặc hắn nằm ườn ra đấy, một tay chống đầu, mắt nhìn nàng đăm đăm, đây là t6ư thế mà hắn thấy thoải mái nhất. Thẩm Hi Hòa nghĩ mình cần nhanh chóng làm quen với tình huống thế này thì hơn. Thế là m9ỗi người đều tập trung vào việc của mình, Thẩm Hi Hòa chăm chú thêu khăn tay, còn Tiêu Hoa Ung thì nhìn nàng đăm đăm. Thái tử điện hạ bám dính lấy Thẩm Hi Hòa như sam, nàng đi đầu hắn theo đó, hầu như không rời được mắt. Cả Đông cũng đều nằm trong tầm khống chế của Tiêu Hoa Ung, bởi lẽ mười mấy năm qua hắn không sống trong cung nên chẳng ai bận tâm đến việc cài cắm tai mắt vào Đông cung, vả lại Tiêu Hoa Ung bồi dưỡng tâm phúc tại Đông cũng từng chút một nên không gây chú ý. Sau đó, hắn đột ngột hồi cung, người xung quanh có muốn xếp mật thám vào Đông cùng thì cũng đã muộn, vì lúc này Đông cũng chẳng thiếu người hầu kẻ hạ, lại toàn người cẩn thận, có muốn tìm cớ đuổi một hai người đi cũng không dễ, thành thử người hầu trong Đông cũng có nề nếp rất nghiêm ngặt, Thẩm Hi Hòa không cần phải răn đe gì. Bọn họ đã quen với sự hiện diện của nàng từ lâu, cũng biết trước Thẩm Hi Hòa sẽ là Thái tử phi. Nhân sự cơ bản trong Đông cũng chỉ có các thị vệ do Thiên Viên đứng đầu và các nội thị do Cửu Chương quản lý, cung nữ chỉ có vài người nhưng không được trọng dụng. Cửu Chương sắp xếp nội vụ đầu ra đấy rồi bàn giao cho Trân Châu. Từ khi Thẩm Hi Hòa gả cho Tiêu Hoa Ung, Đông cũng có thêm nhiều nữ lang nên trông có vẻ sống động hơn trước kha khá. Sáng sớm ngày thứ hai sau hôn lễ, Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung phải đến tông miếu tế tổ, làm cả hai bận rộn một hồi lâu. Sau khi đọc xong bản văn tế dài dằng dặc và hoàn thành hết các lễ nghi phức tạp, Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung quỳ trên nệm cói dập đầu vái lạy, lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Hai người cầm lấy máy nén hương do nội thị đưa, vái ba lần, đang định cúi lạy thì mấy tấm bài vị đằng trước thình lình bốc cháy. Tiêu Hoa Ung vội kéo Thẩm Hi Hòa vào lòng rồi dùng tay áo dập lửa, đám nội thị cũng hối hả chạy tới, bắt chước Tiêu Hoa Ung dập lửa trên các tấm bài vị khác. Tiêu Hoa Ung cầm bài vị lên xem xét, phát hiện phần để có bôi một lớp dầu cây trầu rất mỏng, mùi cực kỳ nhạt, có lẽ là bồi từ hôm qua hoặc rạng sáng nay. Nhưng dù có dầu cây trẩu đi nữa, muốn bài vị bốc cháy thì phải có người phóng hỏa mới được. Tiêu Hoa Ung vén khăn trải bàn phủ trên bệ thờ lên, đương nhiên bên dưới chẳng có gì. Hắn tinh mắt phát hiện được vài dấu vết, xem ra ở đây có lối đi ngầm. Chắc chắn là ban nãy có người trốn dưới bệ thờ, có điều khi đó hắn và Thẩm Hi Hòa đứng khá xa nên không phát hiện được, đợi bọn họ lại gần, người này bèn phóng hóa rồi bỏ trốn qua lối đi ngâm. “Điện hạ nhìn gì vậy?” Các quan viên ngớ người trong phút chốc, sau đó Lễ bộ Thị lang và Tông Chính tự khanh ổn định trật tự rồi đồng thanh hỏi. Tiêu Hoa Ung dứt khoát chui xuống dưới bệ thờ, thử gõ gõ sàn nhà, tiếng vọng trầm đục chứng tỏ bên dưới không phải là khoảng không. Nếu lối đi ngầm không nằm ở đây thì hẳn là ở đằng sau, nhưng không có bằng chứng gì thì hắn cũng không tiện dời bài vị tổ tiên đi nơi khác để kiểm tra. Nếu kiểm tra mà phát hiện được cái gì thì thôi, chứ nếu không điều tra được gì thì rắc rối to. “Mấy tấm bài vị này bị bôi dầu cây trầu, số còn lại thì không, chắc chắn là có kẻ phá đám” Tiêu Hoa Ung đưa tấm bài vị trên tay mình cho Tông Chính tự khanh, “Phải có người châm lửa thì bài vị mới bốc cháy được.” Bài vị bốc cháy trong lúc hắn và Thẩm Hi Hòa tể tổ là chuyện tối kỵ, không chừng sẽ bị người ta đồn rằng tổ tiên không chịu thừa nhận Thẩm Hi Hòa, nên hắn nhất định phải chứng minh được chuyện này là do có kẻ hãm hại. Tông Chính tự khanh và Lễ bộ Thượng thư kiểm tra tỉ mỉ, quả thật phần để của mấy tấm bài vị bén lửa có bôi dầu cây trẩu nhưng đã khô nên mùi rất nhạt. Thật ra, bài vị thường được quét dầu cây trầu để bảo dưỡng. “Điện hạ không biết đấy thôi, mấy ngày trước, nội thị trực trong miếu phát hiện có mấy tấm bài vị bị nứt, vị thần bèn sai người quét dầu cây trầu để bảo dưỡng” Tông Chính tự khanh đáp, “Đã được ba ngày rồi ạ” Lý ra mà nói, bài vị được quét dầu từ ba ngày trước thì không thể dễ dàng bén lửa được, trừ khi mồi lửa quá lớn, nhưng nếu vậy thì làm sao giấu được người khác, và lại quanh đây chẳng thấy kẻ nào gây rối, ngọn lửa xuất phát từ đâu? Quả thật là khiến người ta không thể không suy nghĩ. Thấy mọi người nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt đầy ẩn ý, Tiêu Hoa Ung cười gần: “Mấy tấm bài vị này cũng hay thật, số bị bốc cháy toàn là những tấm mà Tông Chính tự khanh vừa cho người bảo dưỡng, lại còn toàn những người chẳng liên quan gì đến cô.
Những tấm bài vị bén lửa toàn là dòng bên chứ không phải tổ tiên trực hệ của nhánh Hữu Ninh đế, người duy nhất có quan hệ gần với Tiêu Hoa Ung là Khiêm vương. Mọi người chăm chú xem xét, thầm thấy kỳ quặc, nếu báo tổ tiên hiển linh, không thừa nhận Thẩm Hi Hòa, có cháy cũng phải chảy bài vị của Tiên đế mới đúng. Bài vị của tiên để và tăng tổ phụ của Thái tử điện hạ sờ sờ ra đó, chẳng lẽ lại đến lượt bá phụ của hắn cảnh cáo hay sao? “Đưa mấy tấm bài vị này ra ngoài, cô và Thái tử phi sẽ tiếp tục bái tế” Tiêu Hoa Ung ra lệnh. “Điện hạ..” Lễ bộ Thượng thư toan khuyên bảo, chợt thấy Tiêu Hoa Ung điềm tĩnh nhìn mình mà không nói một lời. Dù ánh mắt hắn không có gì là lạnh lùng sắc bén, cũng không gây áp lực nhưng lại khiến Lễ bộ Thượng thư phải á khẩu. “Điện hạ, bài vị bốc cháy thế này thì nên xem lại nguyên nhân mới phải, giờ mà tiếp tục tế tổ chỉ e sẽ bất kính với tổ tiên, không được may mắn” Lễ bộ Thị lang khuyên, “Kính mong điện hạ nghĩ lại, để hôm khác chọn giờ lành tế tổ mới là thượng sách” “Mong điện hạ nghi lại, mong điện hạ đổi giờ lành” Cả đám quan viên đồng loạt quỳ xuống. Tiêu Hoa Ung nhìn lướt qua bọn họ, sau đó quỳ xuống đệm cói, vái lạy bài vị rồi đứng dậy và nói: “Tổ tiên trên trời có linh, nay hậu duệ Tiêu Hoa Ung dẫn theo thể tử Thẩm thị đến thông báo cho tổ tiên được biết rằng con vừa lấy được một người thê tử tốt, mong tổ tiên phù hộ. Thấy Tiêu Hoa Ung khăng khăng tiếp tục tế tổ, Tông Chính tự khanh không muốn đắc tội hẳn, vả lại bài vị bốc cháy là do có dầu cây trầu, ông ta cũng dính dáng trong đó, đành tuân theo ý Tiêu Hoa Ung, đem hết số bài vị bị cháy xuống khỏi bệ thờ rồi tiếp tục chủ trì buổi lễ tế còn dang dở. Lần này Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung thuận lợi vái lạy tổ tiên mà không có việc gì xảy ra, bốn bề sóng êm gió lặng.
Tế tổ xong,Tiêu Hoa Ung dẫn Thẩm Hi Hòa hồi cung.Lúc lên xe,hắn nắm chặt tay nàng:“Đừng sợ,ta sẽ đưa ra một câu trả lời xác đáng cho nàng” “Điện hạ nghĩ chuyện này do ai gây ra?”Thẩm Hi Hòa mim cười. “Dù là ai đi nữa,đã dám động vào bài vị thì chắc chắn phải được Hữu Ninh đế bày mưu đặt kế”Tiêu Hoa Ung biết mình không nói thì Thẩm Hi Hòa cũng đoán được phần lớn,“Có lẽ ông ta muốn thăm dò ta. Lúc bài vị của Khiêm vương bốc cháy,Tiêu Hoa Ung suýt nữa không kiềm chế được mà nhào tới,may mà có Thẩm Hi Hòa kéo hắn lại.Bài vị của Khiêm vương cách hắn xa nhất,hắn mà lao tới đó thì sẽ để lộ chuyện mình đã biết thân thể của bản thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]