Chương trước
Chương sau
Tiêu Hoa Ung chưa được gặp Khiêm vương bao giờ, trước năm tám tuổi, chưa từng có ai nhắc đến Khiêm vương
trước mặt hắn. Bỗng một ngày biết được Khiêm1 vương mới là thân sinh phụ thân của mình, hắn vừa ngỡ ngàng
vừa bối rối. Có lẽ vì chưa từng gặp phụ thân nên ấn tượng của hắn về Khiêm vương không 0quá đậm sâu, cũng
không có quá nhiều tình cảm.
Tuy vậy, thân là con trai, hắn vẫn có bản năng muốn bảo vệ mọi thứ thuộc về phụ thân, huống c1hi bài vị của ông
ấy bốc cháy ngay trước mặt mình, sao hắn có thể thời ở được?
Đó là phản xạ tự nhiên, là cảm giác kích động không thể kiềm 2chế được. May mà có Thẩm Hi Hòa bên cạnh, may
mà Thẩm Hi Hòa biết hết mọi chuyện nên mới kịp thời giữ hắn lại, nhờ vậy hắn mới kiên nhẫn dập lửa cho6 các bài
vị khác trước rồi mới đến bài vị của Khiêm vương.
“Bệ hạ là người nham hiểm, sau này chúng ta ứng phó với ông ta phải cẩn thận mới 9được.” Thẩm Hi Hòa nhỏ nhẹ
nói.
Hai người họ chưa từng nghĩ Hữu Ninh đế lại dùng cách này để thăm dò xem Tiêu Hoa Ung có biết thân thế của
bản thân hay chưa. Hôm nay mà nàng không có mặt đây thì hắn Tiêu Hoa Ung đã lộ tẩy rồi.
Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng tựa vào bờ vai Thẩm Hi Hòa, trong lòng thật sự khó chịu.
Thẩm Hi Hòa nắm tay hắn thật chặt, bất giác thốt lên: “Ta sẽ bắt bệ hạ phải trả giá đắt”
Vốn dĩ tâm trạng Tiêu Hoa Ung có phần nặng nề, nhưng nghe Thẩm Hi Hòa an ủi mình, muốn lấy lại công bằng
cho mình, hắn nhìn thoáng qua Thẩm Hi Hòa, xưa nay chưa có ai bênh vực hẳn như thế, toàn là hắn ra mặt đòi lại
công bằng cho người khác mà thôi.
Kể cả Thái hậu cũng chỉ bảo vệ hắn chứ chẳng mấy khi bênh vực hắn, đặc biệt là khi có liên quan đến Hữu Ninh đế.
Bên là con, bên là cháu, hơn nữa Hữu Ninh đế lại là Hoàng thượng, Thái hậu cũng khó xử.
Bà sợ mình mà trở mặt triệt để với Hữu Ninh đế thì sẽ bị Hữu Ninh đế hãm hại nên thường lá mặt lá trái với ông ta. Nhiều năm nay, Thẩm Hi Hòa là người đầu tiên dám nói sẽ giúp hắn trả đũa sau khi biết được người ra tay với hắn
là Hữu Ninh đế.
Hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sáng rực tựa muôn vàn ánh sao lấp lánh trong dải Ngân Hà, chói lọi hơn cả nhật
nguyệt, cháy bỏng như lửa, tựa hồ muốn nàng chìm đắm trong đó.
Thẩm Hi Hòa khẽ giật mình, cảm thấy ánh mắt hắn rất giống đêm đó, dù có thế nào cũng không chịu buông tha
nàng.
Thẩm Hi Hòa không khỏi dời mắt, vờ vén tóc mai để che giấu sự bối rối của bản thân.
Thấy nàng tránh né, Tiêu Hoa Ung nhướng mày. Hắn chợt nhanh trí nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt tôi lại, bèn ghé
sát tai nàng thì thầm một câu, làm Thẩm Hi Hòa giận dữ trừng mắt nhìn hắn với vẻ cảnh cáo và đề phòng.
“Ha ha ha..” Nàng giống như một chú nai con giật mình hoảng hốt, trông mới đáng yêu làm sao. Tiêu Hoa Ung
thấy tim mình như tan chảy, không kìm được mà phá lên cười sang sảng.
Trở lại Đông cung, Tiêu Hoa Ung đang muốn bám dính lấy Thẩm Hi Hòa thì thấy Lưu Tam Chỉ đã đứng đợi sẵn
ngoài cửa, hẳn là Hữu Ninh đế triệu kiến hắn vì chuyện bài vị bốc cháy, Thẩm Hi Hòa thở phào nhẹ nhõm.
Nàng dẫn theo Hồng Ngọc đi vào phòng điều chế hương cả buổi chiều. Thẩm Hi Hòa có quy định rằng khi nàng
đang ở trong phòng điều chế hương, nếu không được nàng cho phép thì không ai được quấy rầy.
Tiêu Hoa Ung về đến Đông cung thì đi tìm Thẩm Hi Hòa, Trân Châu định vào phòng bẩm báo với nàng thì bị Tiêu
Hoa Ung ngăn lại. Hắn đứng ngoài phòng điều chế hương đợi nàng đến tận trưa trong hương thơm thoang thoảng.
Khi ra khỏi phòng, thấy Tiêu Hoa Ung đang đứng đợi, mặt mày mỏi mệt, Thẩm Hi Hòa gặng hỏi Trân Châu: “Sao
em không bẩm báo với ta một tiếng?”
Trân Châu giật mình hoảng sợ, vì biết Thẩm Hi Hòa thế này là đang giận, vội quỳ phịch xuống đất.
“Không phải lỗi của nàng ta đầu, chính ta bảo nàng ta đừng làm trái quy định của nàng đấy” Tiêu Hoa Ung vội nói.
“Quy định là do con người đặt ra” Thẩm Hi Hòa kéo Tiêu Hoa Ung ngồi xuống, bảo Hồng Ngọc đi lấy sáp thơm do
nàng điều chế, bôi lên đầu ngón tay rồi bắt đầu xoa bóp huyệt Thái dương cho Tiêu Hoa Ung, “Đây là Đông cung,
còn chàng là Thái tử, không có chỗ nào là chàng không thể vào được cả.”
Sáp thơm tỏa hương thơm thanh mát, bôi lên da nghe lành lạnh, Tiêu Hoa Ung nhắm mắt hưởng thụ, cất tiếng cảm
khái: “Trước kia, Đông cũng chỉ thuộc về Thái tử, nay chủ nhân nơi này là Thái tử và Thái tử phi. Tình huống hôm
nay mà đổi thành thư phòng của ta, liệu UU có mở cửa đi vào mà không hỏi ý ta trước không?”
Thẩm Hi Hòa á khẩu, không biết phải đáp thế nào. Nếu đổi lại là thế, quả thật nàng sẽ không tự tiện vào phòng và
tôn trọng Tiêu Hoa Ung. Cho dù là phu thê với nhau đi nữa thì cũng cần tôn trọng sự riêng tư của đối phương, để
đối phương có được không gian riêng của mình, chỉ thuộc về chính mình, không thể tự tiện xâm phạm.
Lúc này đương độ cuối xuân, hoa khoe sắc thắm, chim hót véo von, trời xanh biêng biếc, vạn vật khoác lên mình
một tấm áo choàng rực rỡ.
Thẩm Hi Hòa cảm thấy tâm cảnh của mình đã thay đổi sau khi gả đến Đông cung.


Nàng cứ ngỡ cuộc sống bên trong bốn bức tường thành cao vời vợi này sẽ rất bức bối, nhưng hóa ra còn tự do tự tại
hơn lúc trước vì có Tiêu Hoa Ung che chở cho nàng, quan tâm săn sóc đến nàng.
Thẩm Hi Hòa nhìn ra ngoài song cửa, thấy một con chim sẻ thông vàng bay lướt qua ngọn cây, vui vẻ nhảy nhót
trên cành, rồi lại xòe cánh bay đi nơi khác, thật tự do biết bao. Nàng chợt mỉm cười.
Thì ra cảm giác lập gia đình là như thế này đây, không giống với tưởng tượng ban đầu của nàng cho lắm… Hay là
vì có hắn nên mới khác?
Tâm trạng vui vẻ của Thẩm Hi Hòa không kéo dài được bao lâu. Đêm đến, bị Tiêu Hoa Ung quấn lấy, Thẩm Hi
Hòa mệt mỏi hết sức. Nàng thấy phương diện duy nhất không được hoàn mỹ trong cuộc sống hôn nhân có lẽ là
Tiêu Hoa Ung luôn đòi hỏi vô độ trong chuyện gối chăn.
Ngày thứ ba sau hôn lễ là ngày tân nương lại mặt. Tiêu Hoa Ung đã chuẩn bị sẵn quà biếu hậu hĩnh, cùng Thẩm Hi
Hòa về nhà lại mặt. Lúc lên xe, Thẩm Hi Hòa vẫn còn buồn ngủ, mí mắt chỉ chực sụp xuống.
Thấy nàng mệt mỏi, Tiêu Hoa Ung cẩn thận để nàng tựa đầu lên vai mình, động tác hết sức nhẹ nhàng.
Đến khi tỉnh giấc, Thẩm Hi Hòa thấy mình đang nằm trong khuê phòng ngày trước. Nàng ngồi bật dậy, ngỡ như
mình vẫn chưa xuất giá, nhưng cảm giác khó chịu trên người khiến nàng tỉnh táo trở lại.
Nàng cuống quýt xuống giường, Trân Châu nghe được động tính bèn cùng Bích Ngọc vào phòng.
“Sao… sao ta lại ngủ ở đây. Giờ nào rồi?” Thẩm Hi Hòa ngắc ngứ.
Trân Châu vừa giúp Thẩm Hi Hòa mặc xiêm y vừa trả lời: “Điện hạ đã bế Thái tử phi vào đây, bây giờ là chính ly
(mười giờ sáng).”
Bọn họ xuất phát từ giờ Thìn (bấy giờ sáng),từ hoàng cung đến quận chúa phủ chỉ mất không đến hai khắc, vậy là
nàng đã ngủ hơn một canh giờ từ lúc hồi phủ đến.
giờ!
Thẩm Hi Hòa vừa ngạc nhiên vừa tức giận, phụ thân sẽ nghĩ về nàng thế nào đây!
Thẩm Hi Hòa ăn mặc đầu vào đấy rồi đi đến chính đường tìm Thẩm Nhạc Sơn. Nàng cứ tưởng Thẩm Nhạc Sơn sẽ
có thái độ nghiêm nghị hoặc cư xử lạnh nhạt với Tiêu Hoa Ung, nào ngờ đến nơi thì thấy cha vợ con rể hai người
đang chuyện trò rôm rả.
Nhìn Thẩm Nhạc Sơn vui vẻ cười ha hả, Thẩm Hi Hòa cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
“Phụ thân” Thẩm Hi Hòa hỏi dò một tiếng.
“UU dậy rồi, các ngươi màu chuẩn bị thức ăn đi.” Thẩm Nhạc Sơn phân phó quản sự.


Thẩm Hi Hòa thấp thỏm không yên,vốn dĩ đinh ninh thể nào Thẩm Nhạc Sơn cũng mắng bọn họ hồ đồ,không ngờ ông lại không
nhắc một chữ,cả ngày chỉ cười hai hả,ánh mắt ông nhìn Tiêu Hoa Ung còn trìu mến hơn khi nhìnahuynh.
Thẩm Hi Hòa thật không tưởng tượng nổi,cảm giác như thể Tiêu Hoa Ung đã bỏ bùa mê thuốc lá cho Thẩm Nhạc Sơn vậy.
“Chàng cho phụ thân ta trúng cổ gì vậy?”Sau khi từ biệt Thầm Nhạc Sơn,Thầm Hi Hòa không kìm được mà hỏi.
Tiêu Hoa Ung nghếch mặt lên,chỉ vào gương mặt tuấn tú của mình,ngụýrõ rành rành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.