Cảm giác trò chuyện cùng một Linh Linh đã gần 100 tuổi vô cùng kỳ diệu.
Đối với tôi mà nói đây chẳng qua là chuyện mấy ngày trước nhưng đối với bọn họ, đó đã là ký ức xa xưa của thế kỉ trước.
Tôi rất tò mò về những chuyện xảy ra sau khi mình rời đi.
Có lẽ thời gian không muốn tôi nhớ rõ những chuyện của thời đại đó nên hiện tại khi nhớ lại, hình dáng của Linh Linh đã trở nên mờ hồ. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ biểu cảm của Linh Linh khi nói muốn giết cha mình, biểu cảm căm thù ấy như từ tận xương tủy, hận không thể róc xương xẻ thịt ông ta.
Nhưng hiện tại, khi nhắc về chuyện năm ấy, Linh Linh chỉ hờ hững nói một câu, “Lâm Tử Thư đã giết ông ta, sau đó ta cũng dần buông bỏ những chuyện này.”
Những chuyện mà thời gian không muốn con người nhớ được rất nhiều, nhưng có lúc lại khiến ta không thể không cảm ơn vì “được quên đi”. Chính điều đó đã giúp con người ta trở nên gần gũi hơn với bản thân và thế giới này.
Tôi ngồi trên sô pha nói chuyện với Linh Linh, tuy Lý Đỗi Đỗi không thích nói chuyện mấy nhưng không hề rời đi.
Hắn kéo một chiếc ghế đến và ngồi gác chân bên cạnh chúng tôi. Ngày thường Hắc Cẩu miệng mồm đáng ghét luôn khiến người ta buồn bực, hôm nay bỗng dưng vô cùng hiểu chuyện. Nó nhảy lên chân Lý Đỗi Đỗi, cuộn tròn người lại rồi ngoan ngoãn nằm ngủ. Nó để mặc Lý Đỗi Đỗi đưa tay vuốt ve
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tot-dep-cua-toi/2285603/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.