Hoắc Niệm Sinh vừa nói vừa duỗi tay ra, mở hộp đựng trên tay vịn phía trước ra, mò mẫm hồi lâu, dựa theo trí nhớ tìm được một thỏi son chưa mở.
Hình như là món quà của trợ lý Amanda bỏ quên trong xe từ 800 năm trước, Hoắc Niệm Sinh không thường lái chiếc xe này, cứ tiện tay nhét nó vào rồi quên mất. Có lẽ nó đã hết hạn rồi, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, quay mặt sang một bên, nhưng lại bị kéo về, nằm trên vai Hoắc Niệm Sinh, mặt hơi ửng hồng vì xấu hổ. Anh như một con bướm hấp hối, bất lực bị ghim chặt xuống làm tiêu bản trưng bày.
Hoắc Niệm Sinh "suỵt" một tiếng bên tai anh: "Đừng sợ, có miếng dán chống nhìn trộm, không ai nhìn thấy."
Để khiến anh chấp nhận, trước kia Hoắc Niệm Sinh luôn có biểu hiện lấy lòng, nhưng hôm nay lại là một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhìn xuống anh từ trên cao, hành động không còn là âu yếm, mà đúng hơn phải nói là đùa giỡn.
Trước mắt là ánh sáng trắng lóa, trong cơn chóng mặt, Trần Văn Cảng nhìn thấy ánh mắt của y. Bình tĩnh như thể đang chơi đùa với một món đồ trang sức đắt tiền.
Gần trưa, mặt trời cuối cùng trở thành một quả cầu lửa, chiếu thẳng xuống con đường lát đá cuội, khiến nó gần như phản chiếu ngược lại. Không khí nóng như thiêu bên ngoài cửa sổ xe gần như trở thành một cơn sóng nhiệt có thể thấy bằng mắt thường, may mắn là hệ thống làm lạnh trong xe vẫn hoạt động, phả ra luồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4651964/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.