Chương trước
Chương sau
Edit: Cửu Trùng Cát

Chiều ngày hôm sau, hai người phụ nữ kia lại tìm tới cửa một lần nữa, lần này bọn họ không chút do dự, Trương Thúy Nga một mực chắc chắn căn hộ này là của con trai mình. Trừ bỏ hai người phụ nữ này, ngay cả Trương Quốc Cường cũng tới, con trai ông ta năm nay tốt nghiệp, muốn vào làm việc ở đơn vị sự nghiệp trên huyện, thành tích thi cử không cần quan tâm. Chỉ cần chuẩn bị hai vạn để lót đường, ông ta cho dù như thế nào, vì con trai bảo bối của mình, cũng nhất định phải đến chỗ em trai mình đòi tiền, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy cho bằng được, bất kể mặt mũi.

Cố Ninh nhìn bọn họ cười lạnh, cũng không cãi nhau, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, kêu bảo an của tiểu khu lên mời bọn họ đi. Lúc nói chuyện với bảo an, cô nói mấy người này đã ba lần bốn lượt đến gây rối, muốn lừa gạt tiền tài, mà bản thân cô hoàn toàn không biết bọn họ. Bảo an tiểu khu nghiêm khắc cảnh cáo ba người bọn họ, nhưng ba người vẫn kiên trì như cũ, nói căn hộ này bọn họ cũng có phần, không thể khi dễ người như vậy. Lúc ấy đội trưởng của đội bảo an tiểu khu không chút do dự, trực tiếp đưa cả 3 đến cục cảnh sát, để cho cục cảnh sát giáo huấn sâu sắc 3 kẻ này một chút. Hơn nữa, từ nay về sau xếp cả 3 người bọn họ vào sổ đen của tiểu khu, chỉ cần người vừa xuất hiện, lập tức sẽ bị đuổi đi.

Cố Ninh xem như hoàn toàn thanh tịnh, Trương Giai Giai đã đăng ký ở lại kí túc xá của trường học, tuần sau chính thức khai giảng thì ngủ luôn ở đó. Cha mẹ cô đều không có ở thành phố Z, Thẩm Lan thì lại dốc hết tâm sức vào việc làm ăn, bình thường cũng không có thời gian ở nhà nấu cơm. Sau khi Cố Ninh đến Bắc Kinh, một mình cô ở nhà cũng cảm thấy phiền toái. So với lúc trước, ở trọ trong kí túc xá của trường thì thuận tiện hơn, hơn nữa ăn ở đều tại trường học, cũng giảm đi rất nhiều chuyện, không lo lắng sợ hãi đụng mặt ba người thân thích kia.

Ba người nhà họ Trương sau khi từ cục cảnh sát đi ra, ngược lại lẩn quẩn bên cạnh tiểu khu nhà Cố Ninh vài ngày, hiển nhiên ở cục cảnh sát đã nhận được không ít giáo huấn… Khắc sâu bóng ma trong lòng, thêm nữa ở tiểu khu lại có bảo an, bọn họ không thể tùy tiện ra vào. Đối với người nông thôn bọn họ, bị mời vào cục cảnh sát bất kể là vì nguyên nhân gì, đều là chuyện không hề vinh dự, rất mất mặt mũi, sẽ bị người ta chỉ trỏ đàm tiếu sau lưng. Chuyện này, đã thông qua người đồng hương truyền về quê, hiện tại người ở trong thôn nghị luận ầm ĩ, ai cũng nói rằng bọn họ làm chuyện xấu, mới bị bắt vào cục cảnh sát, thật là dọa người!

Bình thường Trương Thúy Nga để ý nhất chính là vấn đề thanh danh, con cháu mà làm sai chút chuyện, bà ta có thể lải nhải chửi bới hết mấy ngày, mà bây giờ, chỉ cần bà ta vừa nghĩ đến việc người ta xì xào bàn tán chuyện nhà bà ta bị bắt vào cục cảnh sát thì ngay cả cơm cũng không nuốt nổi. Trương lão thái thái liên tục ba ngày không có ngủ ngon, muốn trở về quê, bảo an tiểu khu nhìn bà bằng ánh mắt đề phòng như đề phòng kẻ trộm, làm cho trong lòng bà ta thấy không thoải mái, bà ta đã sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ bị người ta canh chừng như canh chừng trộm như vậy.

Ba người ở thành phố Z chờ hơn một tuần, cũng không gặp được Trương Quốc Đống cùng Vương Hồng Ngọc, dần dần cũng bắt đầu hoài nghi có phải bọn họ đã đoán sai rồi hay không, đúng lúc lão thái thái lại bệnh nặng một trận, số tiền mang theo cũng xài hết, bọn họ liền xám xịt trở về quê.

Sau khi chân tướng được phơi bày rõ ràng, những lời đồn đãi về Cố Ninh trong trường học hoàn toàn lắng xuống, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ. Vốn dĩ, mọi người đều cảm thấy Cố Ninh có thành tích tốt như vậy, có thể nói là tiền đồ vô lượng, lựa chọn thi vào hệ đạo diễn, còn là ngành đào tạo chuyên nghiệp, cũng đã đủ không thể tưởng tượng được rồi, làm sao mà đi trộm đồ của người khác chứ? Cô còn nhận được sự cổ vũ của nhiều người, từ chủ nhiệm lớp và bạn cùng lớp với cô, ai ai cũng bảo đảm là chuyện này không có khả năng, hoàn toàn là lời đồn đãi giả dối, vì nhân cách của Cố Ninh mà vỗ ngực đảm bảo. Trong đó, có người bạn cùng lớp ngồi chung bàn với cô suốt năm học mà chẳng nói một lời nào – “Quái ca”, người nọ cũng mở miệng giúp Cố Ninh biện giải.

Đối với vài người tìm hắn chứng thực lời đồn, hắn liền trực tiếp quăng cho một loại ánh mắt, đại ý: “Bạn bị ngu sao?” hoặc là: “Đầu óc của bạn không dùng để suy nghĩ à? Chuyện này không phải rõ như ban ngày rồi sao!”, các loại hình lãnh đạm mang theo hàm ý khinh bỉ, làm cho người ta nhìn mà sợ… Cho nên mấy câu chuẩn bị hỏi, lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Sau ngày 15 tháng giêng, Cố Ninh ngồi máy bay đến Bắc Kinh, sau khi cô có mặt ở trường huấn luyện, Vương Kiều chủ động tìm Cố Ninh để giải thích.

Lúc Vương Kiều giải thích, không hề ít người đến, coi như là đến xin lỗi Cố Ninh. Chuyện mà Từ Thiển Thiển gây ra, sau khi bị bại lộ, toàn bộ trường học đều biết, năm sau, Từ Thiến Thiến không hề xuất hiện ở trường huấn luyện nữa. Sau khi xảy ra sự việc, ả không có mặt mũi đến đây, những người trước kia có mối quan hệ không tệ với ả, cũng không biết là ả đi đâu, có lẽ là chuyển trường, hoặc có lẽ trực tiếp không thi cử nữa, kết quả thế này, coi như là ả tự làm tự chịu, nửa điểm chẳng oán được ai.

Biết Cố Ninh là trong sạch, mọi người đối với Cố Ninh lại thân thiết như xưa, thời gian qua thật sự rất nhanh, nháy mắt đã đến cuộc thi chuyên nghiệp.

Thi viết là đề tài bình luận về vị đạo diễn của một bộ phim điện ảnh nước ngoài, Cố Ninh cảm thấy rất thoải mái, vị đạo diễn đó vừa vặn là người mà cô thích, bộ phim điện ảnh đó, cô cũng đã xem đi xem lại mấy lần, cho nên lúc này viết bình luận điện ảnh không có áp lực nhiều lắm. Về phần nền tảng kiến thức, Cố Ninh xem như có chuẩn bị mà đến, đã sớm nhớ rõ trong lòng.

Ngày hôm sau Cố Ninh không có bất ngờ gì khi nhìn thấy tên mình có mặt trong bảng danh sách thi đậu được công bố, cô nhẹ nhàng thở ra.

Thi vòng hai là về tài năng biểu diễn cá nhân và biểu diễn tiểu phẩm theo nhóm, học sinh tham gia các vòng thi như đàn hát, thổi sáo, múa…, tuyệt đối là trình độ chuyên nghiệp, nếu đem ra ngoài áp dụng, có thể trực tiếp đi thi biểu diễn âm nhạc…

Cố Ninh nhìn một lát, trong lòng có chút không chắc chắn lắm, cô không biết sử dụng mấy loại nhạc cụ kia, vài thứ này không phải một sớm một chiều là có thể sử dụng được. Vì chuẩn bị cho lần thi này, cô đã nhờ giáo viên dạy múa giúp cô bố trí một điệu múa dân tộc. Kiến thức cơ bản của Cố Ninh không tốt, các loại động tác có độ khó cao như lộn mèo, lộn ngược ra sau tuyệt đối cô không làm được, nhiều nhất chỉ có thể gập eo, cúi người hoặc dạng thẳng hai chân ra, bất quá giáo viên dạy múa nói cô có khả năng biểu đạt tình cảm của điệu múa rất tốt, rất có sức cuốn hút, cho nên lúc biên tập điệu múa cho Cố Ninh, giáo viên dạy múa thiên về phần tình cảm trong điệu múa nhiều hơn là kỹ năng múa.

Nội dung của điệu múa này, đại khái là nói về một người vợ, sau khi biết chồng mình chết trận thì âm thầm thương nhớ, tình cảm từ kỳ vọng, đến tuyệt vọng, rồi đến kiên cường…

Cố Ninh nhảy xong bài múa này, toàn trường đều an tĩnh rất lâu, cô từ trong cảm xúc đi ra, trong lòng có chút không thấy đáy, phản ứng như vậy, là nhảy tốt hay không đây? Hay là nhảy quá tệ? Trời ạ, có thể có một điểm nào khẳng định dùm cô không… Giám khảo lấy lại tinh thần, hỏi Cố Ninh về mấy vấn đề chuyên nghiệp, sau đó thì phất tay cho cô xuống, chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn tiểu phẩm ngẫu hứng theo nhóm. Tuy rằng trong lòng Cố Ninh chẳng hiểu ra sao, nhưng ngoài mặt vẫn là một mảnh bình tĩnh, tục ngữ nói, chuyện đời người phải nghe theo ý trời, cái gì cũng cần phải cố hết sức mà làm, như vậy cho dù không có kết quả gì cũng không bao giờ phải hối hận, nghĩ thông suốt điểm này, phần biểu diễn kế tiếp của Cố Ninh, trở nên thong dong hơn, cả người đều được thả lỏng.

Đã thi xong phần thi chuyên nghiệp, Cố Ninh thu thập trang phục chuẩn bị rời khỏi nơi đây, kết quả trúng tuyển phải một tháng sau mới được công bố, đến lúc đó nhà trường sẽ thống nhất phát thư thông báo cho người trúng tuyển vào trường nghệ thuật.

– “Chào em, cô muốn hỏi một chút, em đối với kết quả thi văn hóa của mình có nắm chắc không? Em có thể đoán được mình thi bao nhiêu điểm không?”

Cố Ninh nghe được giọng nói ở phía sau, quay đầu lại, làm cho cô cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, đứng ở sau lưng cô là một người phụ nữ hơn 40 tuổi.

Là một trong những vị giám khảo mới vừa rồi.

– “Em nghĩ chắc khoảng trên 500 điểm.” Cố Ninh cười cười, nói ra một con số trung bình.

Vị giáo viên cười cười:

– “Vậy cô an tâm rồi, bằng không rất nhiều người thi chuyện nghiệp thì qua, nhưng trình độ văn hóa lại là vấn đề nan giải! Nếu thành tích thi văn hóa của em có thể trên 500 điểm, em lại muốn học ở trường này, không tham gia vào những cuộc thi chuyên nghiệp của các trường khác, thì trở về hảo hảo ôn tập, có khả năng rất lớn về sau em sẽ trở thành học trò của cô.”

Các học sinh dự thi chuyên nghiệp, ngoại trừ học sinh học khoa nghệ thuật đại đa số là ở nhiều khoa khác, những học sinh này khi thi viết và vòng thi vấn đáp rất nổi bật, làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, cho nên khi cô không nhịn được tới hỏi một chút, không ngờ chỉ vì thành tích thi văn hóa không đạt yêu cầu, lại bỏ qua một mầm non tốt.

Chờ đến khi người đi khỏi, Cố Ninh mới lấy lại tinh thần, ý của người vừa rồi… Là phần thi chuyên nghiệp của mình không thành vấn đề…

Được trúng tuyển ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.