Cố Ninh thay đổi một bộ quần áo khác, lúc cô đi ra ngoài thì hai người phụ nữ trước cửa lúc nãy đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cố Ninh lập tức đi đến trường học, chuẩn bị đi đón Trương Giai Giai tan học, sau đó mua chút đồ về làm bữa tối.
Giữa cuộc sống phồn hoa náo nhiệt, con người ta luôn có một hy vọng nồng cháy, đó là ước mơ tha thiết được sống một cuộc sống bình an của cô ở kiếp trước.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, giọng điệu của Cố Ninh bình thản kể lại chuyện hôm nay có người tìm đến cửa cho Trương Giai Giai biết. Trương Giai Giai nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, giật mình tại chỗ hết nửa ngày mới cắn răng nói:
– “Bọn họ thật là khinh người quá đáng, Ninh Ninh, mình cũng không ngờ chuyện này lại liên lụy đến bạn, mình quả thật không biết vì sao bọn họ lại tìm đến đây, thật là ngại quá!”
Cố Ninh cười cười, nghiêng mặt nói:
– “Những gì bạn đã kể cho mình nghe, mình đều hiểu cả, hiện tại việc cấp bách nhất là chúng ta phải nhanh chân đi thông báo cho bác trai, bác gái biết, để cho hai người họ chuẩn bị sẵn tinh thần.” Dừng một chút, Cố Ninh đột nhiên nói bằng giọng điệu kiên định: “Bạn cứ yên tâm đi, lần này một phần tiện nghi bọn họ cũng không thể chạm đến đâu, một phân tiền cũng đừng mong lấy được.”
Trương Giai Giai gật gật đầu:
– “Ừ.”
Không biết vì sao, khi cô nghe Cố Ninh nói như vậy, trong lòng đặc biệt kiên định, vừa rồi còn nôn nóng cực kỳ, hiện tại đột nhiên cảm thấy an tâm hơn hẳn. Cô cảm thấy trên người Cố Ninh, có loại nhân tố làm cho người ta cảm thấy được yên ổn.
Hai người đi về hướng nhà mình, lúc Cố Ninh cầm chìa khóa mở cửa, Trương Giai Giai nói:
– “Ninh Ninh, bạn đối với mình thật tốt, thật may mắn khi được quen biết bạn.”
Cố Ninh sửng sốt một lúc, quay đầu lại nói:
– “Sao lại nói như vậy? Mình đối tốt với bạn, chẳng lẽ bạn không đối tốt với mình hay sao? Được quen biết với bạn, mình cũng cảm thấy rất may mắn.”
Hai người nhìn nhau cười, Trương Giai Giai kéo cánh tay của Cố Ninh vào nhà.
Trở về nhà, Trương Giai Giai gọi điện thoại cho cha mẹ cô. Trương Quốc Đống cũng không ngờ, những người đó có thể tìm tới thành phố Z, bây giờ vẫn đang trong tháng giêng, có thể thấy được những người đó đã hạ quyết tâm rất lớn, không chiếm được chút ích lợi nhất định sẽ không chịu để yên. Sự tình trở nên có chút khó giải quyết, có lúc, ngươi lui một bước, cũng không thể đổi lấy hòa bình, tương phản, người khác chỉ biết được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Trước kia, Thẩm Lan chỉ mơ hồ biết hai vợ chồng nhà họ Trương xa xứ là có nguyên nhân, đại khái cũng bởi vì quan hệ không tốt với thân thích gì đó, nhà nhà đều có nỗi khổ riêng, nhớ tới điều này, cho nên Thẩm Lan chưa từng hỏi thêm nữa. Lần này sau khi nghe được hai vợ chồng nhà họ Trương kể lại sự thật, Thẩm Lan cảm thấy thật ngoài ý muốn, cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Hơn 3 năm trước, hai vợ chồng Trương Quốc Đống cãi nhau một trận với Trương Thúy Nga, rồi nản lòng thoái chí rời bỏ quê nhà đi tha hương, làm như vậy, cũng là vì muốn cùng với bọn người hay gây sự này, hoàn toàn phân rõ giới hạn.
Sau khi hai vợ chồng nhà họ Trương kết hôn, bởi vì chăm chỉ chịu làm việc, cho nên tuy rằng không thể nói là đại phú hào, nhưng cuộc sống vẫn qua được rất tốt, người một nhà cùng nhau sống hạnh phúc, cũng thật thỏa mãn.
Mà anh trai và chị dâu của Trương Quốc Đống thì vừa vặn tương phản, hai người hết ăn lại nằm, suốt ngày chơi bời lêu lổng, dù sao hai vợ chồng họ mỗi ngày đều đến ăn cơm ở chỗ của mẹ là bà Trương Thúy Nga, nhưng chưa bao giờ bỏ ra một phân tiền đóng góp vào. Cơ hồ mỗi ngày, Trương Quốc Cường sẽ chạy sang nhà em trai Trương Quốc Đống mượn ít tiền, tuy rằng không nhiều, mỗi lần đều khoản năm chục một trăm gì đó, nhưng cứ như vậy cộng lại, một tháng cũng không hề ít.
Hai vợ chồng Trương Quốc Đống đều là người thành thật, cho nên cũng chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, Trương Quốc Cường đến mượn 3 lần, bọn họ có thể cho mượn một lần, kỳ thật nói là mượn, không bằng nói là cho, bởi vì Trương Quốc Cường căn bản chưa bao giờ nói đến chuyện trả lại. Ngày qua ngày cứ tưởng được bình an như vậy mà trôi qua, mãi cho đến 3 năm trước mâu thuẫn mới hoàn toàn bùng nổ.
Khoảng thời gian đó, Trương Quốc Cường theo thói quen tìm đến chỗ em trai vay tiền, bảo là muốn mượn vốn đi làm buôn bán nhỏ, nhưng Trương Quốc Đống cảm thấy không đáng tin, cho nên không chịu đáp ứng, mà ông lại ngại với tình cảm anh em trong nhà, nếu cứ như vậy mà cự tuyệt thì thật không tốt, cho nên cứ kéo dài như vậy.
Sáng hôm đó, Trương Quốc Đống đã ra ngoài từ sớm, trong nhà chỉ có Vương Hồng Ngọc và Trương Giai Giai, Trương Quốc Cường cùng vợ ông ta – Trần Hà, lại một lần nữa tìm tới cửa, nhõng nhẽo nài nỉ muốn mượn 5000 đồng. Hai người này cứ cách hai ngày lại tìm đến cửa náo loạn, tượng đất cũng có ba phần tính tình, Vương Hồng Ngọc là tuy là người hiền lành kiên nhẫn, nhưng trong lòng không khỏi cũng nảy sinh bực bội, rốt cuộc không thể chịu đựng được, nói ra lời thật lòng:
– “Anh cả, gia đình bọn em cũng phải dùng tiền, chỗ nào có nhiều tiền như vậy đưa cho anh mượn chứ? 2 năm nữa Giai Giai đã vào cấp 3 rồi, cũng cần một số tiền lớn, bọn em cũng phải suy nghĩ cho nó nữa.”
Trương Giai Giai tự nhiên là không thích hai vợ chồng bác cả suốt ngày đến chiếm tiện nghi của cha mẹ mình, chung quy tuổi cô vẫn còn nhỏ, lúc nói chuyện thẳng thừng hơn một chút:
– “Nhà cháu không có tiền cho bác mượn đâu, trước kia bác mượn tiền chưa bao giờ trả lại, giờ lại đến đây mượn!”
– “Đồ vịt giời phế vật như mày chỉ biết có tiền, người lớn đang nói chuyện, mày chen vào làm gì? Không biết lớn nhỏ.”
Vương Hồng Ngọc chỉ có một đứa con gái này, bởi vì lúc bà sinh Trương Giai Giai, thân thể bị tổn thương, về sau không thể mang thai được nữa, cho nên thường xuyên bị người nhà họ Trương dè bỉu chửi bới. Lão thái thái nhà họ Trương, cũng bởi vậy mà luôn không thích Vương Ngọc Hồng, không ít lần châm chọc gọi Trương Giai Giai là “đồ phế vật vịt giời”, nhưng chỉ dám ngầm gọi sau lưng, đương nhiên bà ta không dám ở trước mặt Trương Quốc Đống và Vương Hồng Ngọc mắng Trương Giai Giai như vậy, ý nghĩa của việc âm thầm chửi mắng sau lưng và chửi mắng trước mặt tự nhiên là thập phần bất đồng.
Vương Hồng Ngọc tức giận đến mặt đỏ rần, ôm ái nữ nhà mình vào trong ngực, nộ khí xung thiên phản bác:
– “Các người không cần quá phận, các người muốn mượn tiền, một phân tiền cũng đều không có!”
Trương Quốc Cường sửng sốt, đối phương vẫn là lần đầu tiên tỏ thái độ cường ngạnh như vậy:
– “Cô nói cái gì?”
Vương Hồng Ngọc tức giận đến cả người phát run, đáp trả:
– “Chuyện các người muốn làm ăn đâu có liên quan gì đến bọn tôi, lần này tôi và Quốc Đống một phân tiền cũng không cho các người mượn đâu.”
Trương Quốc Cường quen thói kiêu ngạo, ỷ vào việc bản thân có con trai nối dõi, đi đường lúc nào cũng hất mặt lên trời. Tục ngữ nói “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng”. Nhưng ở chỗ của Trương Quốc Cường, lại cố tình trái ngược với đạo lý này, chính ông ta là bùn loãng không thể trát tường, con trai ông ta lại cố tình không chịu thua kém, là một trong số ít sinh viên trong thôn. Lúc con của ông ta thi lên đại học còn mở tiệc ăn mừng, người trong thôn đều bỏ tiền ra chúc mừng nhà ông ta. Từ đó về sau, hông của ông ta cũng cứng hơn, mắt cao hơn đầu, càng xem thường em trai nhà mình hơn.
Suy nghĩ của Trương Quốc Cường dừng lại ở chỗ đó, giáng một bai tai lên mặt Vương Hồng Ngọc, quát to:
– “Mày thiếu châm ngòi quan hệ đi, tao lấy tiền của em trai tao, quan hệ gì đến loại đàn bà như mày? Tao là anh trai nó, nó lại không có con trai, không đưa cho tao thì đưa cho ai? Mẹ con chúng mày là lũ vịt giời phế vật, ít trộn lẫn vào nhà bọn tao đi.”
Đàn ông và đàn bà đánh nhau, thắng bại không nghĩ cũng biết, không có gì kỳ lạ cả, tối hôm đó Trương Quốc Đống trở về nhà, nhìn thấy vợ con của mình ôm nhau khóc, sau khi hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, ông không nói hai lời, lập tức đi tìm Trương Quốc Cường lý luận.
Chuyện này, đã chạm đến điểm mấu chốt của ông.
Lão thái thái nhà họ Trương tự nhiên vẫn thiên vị trước sau như một, ngược lại giơ chân mắng to Trương Quốc Đống ích kỷ tự lợi, không để ý đến tình nghĩa anh em trong nhà.
Trương Quốc Đống từ chỗ lão thái thái đi ra, xem như hoàn toàn hết hy vọng, trước kia ông luôn cho rằng chịu thiệt là phúc, người một nhà không cần so đo quá nhiều, trải qua chuyện này, xem như ông triệt để thấy rõ. Tình thân cũng chỉ đến thế mà thôi…
Hai ngày sau đó Trương Quốc Cường không tìm đến nữa. Ông ta cảm thấy cứng rắn náo loạn quá cũng không tốt, cho nên đợi sự việc lắng xuống vài ngày, ông ta lại tìm đến nhà em trai mình để đòi tiền.
Đầu tháng, ông ta đến tìm Trương Quốc Đống lấy tiền, tiền học phí ở đại học của con trai ông ta đều là do ông ta và lão thái thái lo liệu, nhưng mỗi tháng Trương Quốc Đống sẽ cho chái trai 300 đồng tiền sinh hoạt phí, đây là việc mà lúc trước cả nhà đã thương lượng tốt lắm, cho nên ông ta đúng lý hợp tình đến chỗ em trai lấy tiền. Nhưng tiền này không thể lấy được, ba ngày sau khi sự việc xảy ra, Trương Quốc Đống chuẩn bị tất cả mọi chuyện cho tốt, người một nhà im hơi lặng tiếng rời khỏi quê nhà, không nói với ai một tiếng.
Lão thái thái và Trương Quốc Cường nhìn ngôi nhà trống rỗng, sững sờ tại chỗ. Động tác của bọn họ rất nhanh, muốn đi tìm người, nhưng không có chút manh mối nào.
Mãi cho đến ba năm sau, có người cùng thôn làm công ở thành phố Z, lúc về quê ăn Tết, nói cho bọn họ biết đã từng gặp qua một nhà Trương Quốc Đống ở đó. Nghe nói em trai mình có nhà có xe, cuộc sống thật sự là không sai, không khác gì với người thành phố, Trương Quốc Cường nghe xong, tự nhiên là lòng tràn đầy ảo não không chịu nổi. Ghen tức trong lòng không phải chỉ một điểm.
Không phải kết quả là đây sao, vẫn còn trong tháng giêng, bọn họ đã ngàn dặm xa xôi đến “Tìm nơi nương tựa”, ngồi xe lửa mười mấy tiếng. Hai vợ chồng bọn họ muốn hai nhà cùng nhau ăn Tết, trong lòng thương lượng, cũng tiện thể mang lão thái thái theo, trong lòng đánh bàn tính vang tiếng leng keng, cho dù Trương Quốc Đống có thế nào, cũng không thể ngay cả mẹ già của mình cũng không chịu nhận.
Thẩm Lan nhìn hai vợ chồng nhà họ Trương, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:
– “Như vậy đi, bọn họ khó đối phó như vậy, hai người dứt khoát trước tiên tránh đi một khoảng thời gian, bọn họ không có khả năng ở lại luôn trong thành phố Z, chờ đến khi bọn họ đi rồi, hai người lại trở về. Đối phó với hạng người như vậy, cho dù chúng ta chiếm lý, cũng không cần thiết phân rõ phải trái với bọn họ.”
Trên mặt Trương Quốc Đống có chút do dự:
– “Nếu bọn họ tìm không thấy chúng tôi, không biết có tới gây rối cho mẹ con hai người hay không?” Đối với tính tình của anh trai mình, ông vẫn tương đối hiểu rõ.
– “Em và bọn họ không quen không biết, cho dù bọn họ có tìm tới, thì có thể thế nào? Nơi này cũng không phải của bọn họ.” Thẩm Lan cười cười, ngược lại bà không có chỗ nào cần lo lắng.
Vương Hồng Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, trước mắt mà nói đây là phương pháp xử lý tốt nhất, mấy người kia nếu không tìm thấy bọn họ, cũng sẽ không ở lại đây lâu, chung quy muốn ở lại thành phố Z phải có tiền, bọn họ không thể kéo dài được.
– “Nếu không làm việc ở nông trại, chúng tôi quả thật không biết làm gì! Còn nữa, Giai Giai vẫn phải đến trường học…” Vương Hồng Ngọc nói ra lo lắng của mình.
Thẩm Lan nâng bả vai của Vương Hồng Ngọc nói:
– “Chị à, Giai Giai có em chăm sóc rồi, chị cứ yên tâm, em sẽ không để cho con bé phải chịu ủy khuất , em trai của em thành lập công ty chuyển phát nhanh, có mở một đại lý ở thành phố bên cạnh, bên kia đang thiếu người, em sẽ nói với nó, không bằng hai anh chị cứ sang đó ở tạm một thời gian, thế nào?”
– “Như vậy cũng tốt, haiz…” Trương Quốc Đống thở dài: “Cũng chỉ có thể như vậy, lúc này, chúng tôi vẫn phải trốn tránh, rõ ràng là không làm sai việc gì.”
Tâm tình của hai vợ chồng nhà họ Trương cũng có chút buồn bực. Trương Giai Giai cười cười, nói:
– “Cha, nếu như cha đi đường gặp chó điên muốn cắn loạn, cha sẽ cảm thấy bản thân xui xẻo, muốn nói lý với nó hay là trốn đi tốt hơn?”
– “Đương nhiên là trốn đi rồi, chó làm sao nghe hiểu được đạo lý, nói không chừng lúc con nói lý với nó, nó còn có thể cắn con một cái đấy.”
– “Không phải cùng đạo lý sao? Nhà bác cả cũng giống như con chó kia, chúng ta sắp bị nó cắn một cái, nếu không muốn bị nó cắn, chỉ có thể trốn đi mà thôi. Bởi vì nói lý với bọn họ cũng vô dụng.”
Vương Hồng Ngọc sửng sốt:
– “Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy, đem bọn họ so sánh thành…”
– “Mẹ à, con chỉ làm ví dụ so sánh thôi, Cố Ninh vừa mới nói với con, không thể bởi vì bị chó cắn mà đi cắn lại chó, dù sao người không thể giống chó, cho nên đại ý của câu nói này là để phòng ngừa bị chó cắn một lần nữa.”
Trương Giai Giai nói xong, trong nháy mắt người trong phòng đều nhìn về phía Cố Ninh. Cố Ninh ho khan một tiếng:
– “Con có chút khát , con đi uống nước.”
Thẩm Lan cảm thấy những gì mà con gái của mình nói nghe hết sức có lý, nhưng cẩn thận cân nhắc lại, hình như thiếu thiếu cái gì đó nha… Cảm giác như đây là câu mắng chửi người ta nhưng không mang theo chữ thô tục…
Trương Giai Giai tiễn chân cha mẹ mình đi, trong nhà chỉ còn sót lại Thẩm Lan và Cố Ninh.
Thẩm Lan nghĩ đi nghĩ lại, quay đầu nhìn ái nữ nhà mình nói:
– “Thật là kỳ quái , mẹ luôn cảm thấy khi nhìn thấy cha mẹ của Giai Giai có cảm giác gì đó… Nói như thế nào đây, không có một chút xa lạ nào cả, cảm thấy giống như đã quen biết từ rất lâu rồi vậy, mẹ thật sự không thể nhìn thấy bọn họ chịu một chút ủy khuất nào, nếu như bác cả của Giai Giai còn tiếp tục hiếp người quá đáng như thế, vậy thì chớ có trách mẹ không khách khí.”
Cố Ninh nhìn Thẩm Lan không thế nào bình tĩnh, an ủi nói:
– “Được rồi, đừng tức giận, đừng tức giận nữa, sao mẹ còn học được cách uy hiếp người khác rồi.”
Ánh mắt của Cố Ninh u ám, mẹ, mẹ không chịu nổi khi nhìn thấy bọn họ chịu ủy khuất, là bởi vì lúc chúng ta khó khăn nhất, bọn họ từng dốc lòng dốc sức tương trợ. Cho nên lúc này đây, đối với bọn họ chúng ta cũng dốc lòng bảo hộ. Không biết vì sao, gần đây Cố Ninh luôn nhớ tới chuyện xảy ra ở kiếp trước, trong đầu không hề báo động trước thì thoáng hiện ra từng mảnh kí ức nhỏ về những chuyện xảy ra khi cô còn sống hoặc là sau khi cô chết…
Trên vách núi gió mạnh, hiện trường đã được phong tỏa bởi dải băng màu vàng của cảnh sát. Trong gió lạnh, phá lệ bắt mắt.
Đêm qua, có một chiếc xe lạc tay lái đâm vào dải phòng hộ ven đường, rơi xuống vực rồi xảy ra cháy nổ, người trong xe đã bất hạnh bỏ mình.
Sau khi cảnh sát điều tra, nhận định đây là tai nạn ngoài ý muốn, lúc cảnh sát chuẩn bị khép lại vụ án, dọn dẹp hiện trường rồi rời khỏi, người thiếu nữ đầu tiên báo án, đột nhiên từ mặt đất đứng dậy. Bước chân của Trương Giai Giai nghiêng ngả lảo đảo, có chút thất thần, túng quẫn hỏi:
– “Các anh không điều tra nữa sao?”
– “Đây không phải là vụ án hình sự, nếu như cô quen biết nạn nhân, nhớ rõ phải thông báo cho người nhà của nạn nhân, hỗ trợ xử lý thủ tục phát sinh về sau.”
– “Tôi chính là thân nhân của cô ấy.” Dừng một chút, thiếu nữ này còn cố chấp nói: “Đây là án hình sự, cô ấy… Là bị người ta mưu sát.”
– “Cô có chứng cớ gì chứng minh đây là vụ án cố ý giết người?” Viên cảnh sát xử lý sự cố này, đề cao cảnh giác hỏi.
– “Đêm qua, cô ấy còn gọi điện thoại nói chuyện với tôi, làm sao có thể đột nhiên thì…”
– “Tiểu thư, có khả năng là do cô quá bất ngờ và đau lòng, không thể tiếp thu được việc bạn tốt của cô đột ngột qua đời, nhưng mà, chuyện này thực sự là ngoài ý muốn, chúng tôi đã cẩn thận điều tra rồi.”
Quả nhiên, vị nữ sĩ này chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật mà thôi.
– “Không đúng, nhất định không phải ngoài ý muốn.” Trương Giai Giai khẳng định nói, vẻ bi thương trên mặt bị cô đè nén lại.
Nhìn vẻ mặt không đồng ý của cảnh sát, Trương Giai Giai kiên định nói tiếp:
– “Nếu các anh không chịu tiếp tục điều tra, vậy tôi sẽ đi báo án ở chỗ khác, tôi nhất định phải điều tra được hung thủ, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]