Vừa đến Nara, Lạc Trạch xuống máy bay trực thăng lập tức ném ngay chiếc áo lông dành
cho nữ mà cậu ta đang mặc.
Nhiệt độ ở Nara ấm áp hơn ở Miyazaki nhiều, đứng ở góc độ nhân loại mà nói, ở đây chỉ cần mặc cái áo thun dày chút là được rồi.
Theo sau Lạc Trạch, Dương Nhất Phàm cũng cởi hết bộ quần áo dày cộm ra.
“Cả đời này ông không bao giờ đến Hokkaido đâu, tuyết, ông ghét tuyết…” Lạc Trạch căm phẫn.
“Đúng rồi, Lạc Trạch từ Hawai tới… Nhưng mà chú là Hoa kiều nhỉ?” Khương Kiến hỏi.
“Quốc tịch của ông đây là Trung Quốc.” Lạc Trạch liếc nhìn Khương Kiến.
“Sếp thứ hai còn chưa xưng ông nữa là, nhóc con muốn bị đánh hả?” Khương Kiến vén tay áo lên, chộp lấy Lạc Trạch, đáng tiếc Lạc Trạch lại trơn như cá trạch, tránh mất.
“Ý kiến gì? Ông đây đã 16 tuổi rồi nhé, lão –già -thúi!”
Tui ngáp.
“Đội phó, hai người dừng được chưa?” Dương Nhất Phàm đỡ trán. “Đội trưởng, chúng ta xem bản đồ Nara trước đi, tôi nhớ phân bộ của Chiến Phủ nằm ở trung tâm thành phố nào đó…”
“Không cần” Kiều Yến nhìn về một góc trời “Tôi thấy rồi.”
Hả? Đâu? Tui nhìn theo tầm mắt của Kiều Yến, quả nhiên phát hiện một ký hiệu quen thuộc trên một tòa cao ốc.
Mâu và thuẫn giao nhau.
Treo trên một tấm bảng to đùng như thể sợ người khác nhìn không thấy.
“Ở trung tâm thành phố? Trong đó có người à?” Khương Kiến hơi do dự.
“Không biết, phần văn kiện đó tôi đã thấy từ nửa năm trước, bây giờ phân bộ ở Nara có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-than-kinh-cua-nu-cuong-thi-o-mat-the/1643394/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.