“Từ từ… mấy người nói thật à? Bốn người chúng ta? Mấy người chán sống rồi hả?” Khương Kiến hét lớn.
“Vậy 6 người?” Tui nghĩ nghĩ, nói.
Thêm Gừ Gừ và Kiều Úc là được 6 người rồi.
“Làm ơn đi! Sao em không ngẫm lại xem đó là đâu, chỉ có mấy người chúng ta không phải là đi chịu chết à? Đương nhiên là anh không sợ chết, nhưng chết kiểu ngu si vậy anh không chịu đâu!” Khương Kiến nói.
“Chết mà còn phân ra chết ngu hay không ngu nữa à?” Lần đầu tiên bản cương thi nghe cách nói này đó, chết là chết thôi, cuối cùng đều trở thành xương khô hư thối, không liên quan gì đến chỉ số thông minh chứ nhỉ.
“Nếu vì khó khăn mà chùn bước thì đó không phải là tác phong của em.” Kiều Yến trầm giọng: “Một trăm người có cách đấu của một trăm người, 6 người thì có cách đấu của 6 người, mặc kệ thế nào, em sẽ không miễn cưỡng mọi người.”
“Trời… phục mấy đứa luôn! Anh đây lặn lội đường xa tới đây chẳng lẽ còn sợ đội trưởng như nhóc ép buộc anh à? Nếu đội trưởng muốn lên, đội phó như anh lý nào lại không theo!”
“Hai người khác ở đâu?” Dương Nhất Phàm bình tĩnh hỏi.
“Gừ Gừ ở trên lầu… Ừm… Kiều Úc ở đây…” Tui âm thầm tìm vị trí của Kiều Úc: “Kiều Úc ở ngoài thành, để em kêu nó…”
“Đợi một chút.” Kiều Yến đột nhiên lên tiếng: “Em biết nó ở đâu, để em đi.”
Ở đâu?
“…” Im lặng một lát, Kiều Yến thấp giọng nói: “Phế tích của căn cứ người sống sót của thành phố Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-than-kinh-cua-nu-cuong-thi-o-mat-the/1643389/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.