Vào buổi sáng mười ngày sau hôm thị tẩm, gió lạnh tràn về. Tuệ Châu đã đứng lên rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề từ sớm, rồi cùng Tố Tâm đi thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị.
Mới vừa đi ra khỏi tiểu viện, tại khúc quanh nhị viên gặp Cảnh thị, Tuệ Châu hướng Cảnh thị hành lễ thường rồi nói: “Cảnh tỷ tỷ hôm nay đi thỉnh an Phúc tấn sớm vậy.”
Tuệ Châu rất thích Cảnh thị, nàng tính tình ôn hòa, lại khiêm tốn, cho nên hai người mặc dù quan hệ không thâm giao, ở trong phủ Tuệ Châu gặp Cảnh thị cũng có thể nói chuyện thoải mái. Hơn nữa, lần trước từ hoàng cung trở về, Dận Chân lại nghỉ một đêm ở chỗ cô, mà vẫn là bị một số người trong phủ coi thường, Cảnh thị lúc đó cũng an ủi cô: “Đừng lo lắng, ba năm trước lúc ta vừa mới tiến phủ cũng bị khi dễ đôi chút, dù sao thì chúng ta cũng là người mới, sau này sẽ ổn thôi.”
Cứ như vậy, một hai lần qua lại cũng có chút giao tình.
Cảnh thị thấy bình thường Tuệ Châu luôn không sớm không muộn đi thỉnh an phúc tấn, nay cư nhiên đến sớm như vậy, có chút trêu ghẹo cô.
“Nữu Hỗ Lộc muội muội sao cũng đi sớm như vậy, bình thường tầm này là không có thấy bóng dáng muội đâu nha. Chẳng lẽ muội muội nay thay đổi tâm tình, liền yêu sáng sớm rồi.”
Tố Tâm cùng đại a đầu Vũ Yến bên cạnh Cảnh thị nghe xong không nén nổi ý cười.
Tuệ Châu vừa thấy, cười sẵng giọng.
“Cảnh tỷ tỷ không phải đang chê cười muội muội sao, xem ra ngay cả Vũ Yến nha đầu kia cũng đến khi dễ muội muội, thật sự lớn mật nha.”
Lúc này, Tuệ Châu và Tố Tâm nhìn nhau liếc mắt một cái cười ha hả. Tuệ Châu nhìn nhìn Vũ Yến mặt đỏ lên, mới ngừng cười nói với Cảnh thị: “Cảnh tỷ tỷ, về sau cứ kêu muội là Tuệ Châu được rồi, ba chữ Nữu Hỗ Lộc dài dòng quá. Có điều hôm nay muội muội dậy sớm cũng là có nguyên nhân, tiện thỉnh an phúc tấn thì định xin người cho về ngạch nương một chuyến, cho nên mới….”
“Được, về sau sẽ gọi là Tuệ Châu muội muội. Muội muội a, muội vào phủ cũng hơn một tháng rồi, nhà mẫu thân lại cách phủ có nửa canh giờ đi đường, phúc tấn nhất định có thể cho muội toại nguyện.”
Cảnh thị cười nhìn Tuệ Châu nói, nhã cha mẹ gần thật là tốt, bản thân mình đã hai năm nay chưa được về thăm a mã, ngạch nương.
Vừa nói chuyện, hai người đã đến chính viện của Ô Lạt Na Lạp thị, nô tỳ hầu hầu hạ ngoài phòng thấy hai người, đều hành lễ “Chúng nô tỳ thỉnh an hai vị cách cách.”
Tuệ Châu và Cảnh thị mỉm cười đáp lại, theo bức rèm mà tiểu a đầu vén lên, vào buồng trong. Chỉ thấy Ô Lạt Na Lạp thịmột thân kỳ phục màu xanh nhạt được Vương ma ma dìu từ buồng trong đi ra. Tuệ Châu, Cảnh thị hai người đợi Ô Lạt Na Lạp thị ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim phù điêu của mình, mới cùng nhau hành lễ: “Thiếp Nữu Hỗ Lộc thị / Cảnh thị thỉnh an phúc tấn, phúc tấn cát tường.”
“Ta nghe tiếng gió vù vù thổi ngoài kia cũng không ngủ được nữa,không nghĩ tới hai muội muội cũng tới sớm như vậy. Ma ma, chuẩn bị hai cái tú đôn cho hai vị muội muội ngồi.”
Đợi Ô Lạt Na Lạp thị ý bảo các nàng đứng lên, hai người mới chậm rãi mở miệng.
“Tạ phúc tấn đã quan tâm chúng thiếp”
Tuệ Châu cùng Cảnh thị lại hành lễ xong với Ô Lạt Na Lạp thị, ngồi lên tú đôn. Kỳ thật trong phòng trừ bỏ chỗ ngồi của phúc tấn cùng Dận Chân ở chính giữa, còn có hai bên là cho Lí thị cùng Niên thị ngồi, thê thiếp khác vốn không được phép ngồi.
“Hai vị muội muội sao khách khí như vậy, nay trong phủ còn có hai người các muội là khiêm tốn hữu lễ, kỳ thật cũng không cần cảm tạ ta, ta đã sớm dặn dò chuẩn bị tú đôn, đợi các muội cũng Tống thị và Vũ thị đến trò chuyện, dù sao thì các muội cũng được lưu bài tử trong kỳ tuyển tú, không thể so với những người khác.” Ô Lạt Na Lạp thị cười nói.
Tiếp theo ba người đều đều nói chuyện, Tuệ Châu mới đứng lên, khụy gối thi lễ với Ô Lạt Na Lạp thị, nói.
“Phúc tấn, tỳ thiếp hôm nay muốn xin phúc tấn, mong có thể hồi phủ a mã một chuyến thăm cha mẹ, nhà ngạch nương tỳ thiếp cách phủ rất gần thôi. Nhưng nếu trái quy củ, thỉnh phúc tấn trách phạt.”
Ô Lạt Na Lạp thị thấy Tuệ Châu cẩn thận thỉnh cầu, thầm nghĩ: Vẫn là một tiểu cô nương còn nhớ nhà, nhưng được cái thực hiện đúng quy củ bổn phận, cũng làm mình yên tâm hơn, liền mỉm cười nhìn Tuệ Châu nói.
“Nữu Hỗ Lộc muội muội mau đứng lên, không cần nhiều lễ nghi như vậy. Muội vào phủ không lâu, nhớ cha mẹ cũng là chuyện thường. Hơn nữa, muội cũng chưa về phủ a mã bao giờ mà. Muội muội cứ đi đi. Ma ma, ngươi đi khố phòng lấy hai xếp sa tanh tam thoa từ trong cung gửi đến cùng với hai bồn san hô cho Nữu Hỗ Lộc cách cách mang về. Đúng rồi ngươi đi tìm thêm chút hương dược liệu quý, không thể để Bối Lặc phủ và muội muội mất thể diện được. Muội muội, ta sẽ phái Trương Đức công công ở thượng nhị viên đi cùng với muội. Ăn cơm chiều xong thì hãy hồi phủ, muội thấy thế nào.”
Tuệ Châu đứng lên cung kính trả lời.
“Tỳ thiếp tạ phúc tấn ưu ái. Thật không dám có nhiều ý kiến. Nhưng phúc tấn thưởng nhiều như vậy chotỳ thiếp mang về nhà mẹ đẻ, tỳ thiếp thấy có phần hổ thẹn.”
Ô Lạt Na Lạp thị vẫy vẫy tay bảo Tuệ Châu ngồi xuống, thản nhiên mở miệng nói.
“Muội muội là người của gia. Chiếu cố hầu hạ gia cũng rất là thỏa đáng. Mang chút lễ vật về nhà mẹ đẻ cũng là theo lý thường phải làm. Cứ như vậy đi. Xem muội muội còn chưa có ăn điểm tâm, trước mắt hồi viện thu dọn đi. Không cần chờ Lí thị các nàng nữa.”
Tuệ Châu còn muốn nói cái gì đó, liền bị Cảnh thị ngắt lời: “Tuệ Châu muội muội, phúc tấn rộng lượng, còn không mau tạ ơn phúc tấn ban thưởng.”
Tuệ Châu nhìn nhìn Cảnh thị, lại phúc thân với Ô Lạt Na Lạp thị nói: “Tạ phúc tấn rộng lượng. Tỳ thiếp xin cáo lui trước, chắc chắn sớm hồi phủ. Không làm trái với quy tắc trong phủ, cũng không làm phúc tấn khó xử.”
Ô Lạt Na Lạp thị lúc này mới vừa cười vừa nói: “Ừ... muội muội lui xuống trước đi. Bên ngoài đi cẩn thận một chút. Mama cũng đi chuẩn bị đi.”
Tuệ Châu cáo từ Phúc tấn và Cảnh thị, cùng Tố Tâm vòng qua đại viện để tránh gặp những người thỉnh an khác. Theo con đường nhỏ nhìn qua mấy thứ đồ phúc tấn ban thưởng. Lại lần nữa thay y phục trong phủ bằng y phục thường, đeo chút trang sức, nàng mang theo Tố Tâm, Hạ Mai, Nguyệt Hà ngồi trên xe ngựa. Tiếp theo Trương Đức cùng một cái gã sai vặt mang theo vật phẩm ngồi trên một chiếc xe ngựa phía sau. Tính cả xa phu, Tuệ Châu một hàng tám người từ cửa sau phủ Tứ bối lặc đi ra ngoài.
Cửa phủ Nữu Hỗ Lộc.
Được tin, Chương Giai thị cùng Tuệ Nhã, Tuấn Hiền và chúng nô bộc đứng ở đại môn chờ từ sớm. Tuấn Hiền vừa thấy hai chiếc xe ngựa hướng về phía các nàng, liền đứng lên nói.
“Ngạch nương, tỷ tỷ đã trở lại, là xe ngựa của tỷ tỷ!”
Chương Giai thị ánh mắt hồng ươn ướt đè lại muốn chạy qua chỗ Tuấn Hiền, đang định nói chuyện, chỉ thấy xe ngựa dừng lại.
Xe ngựa vừa dừng hẳn, Tuệ Châu đã nghĩ nhảy xuống xe ôm lấy Chương Giai thị, nhưng cuối cùng vẫn là ngồi uyên đó định thần, chờ gã nô tài xuống xe ngựa tiểu ghế đẩu sau, để Tố Tâm đỡ xuống xe. Tuấn Hiền vừa thấy Tuệ Châu, liền tránh ra Chương Giai thị chạy đến nhào vào long Tuệ Châu.
“Tỷ tỷ, Tuấn Hiền rất nhớ tỷ, hơn một tháng chưa gặp mặt tỷ tỷ rồi.”
Tuệ Châu cũng không khỏi kích động ôm đệ đệ mười năm qua của mình, ngoái lại nhìn về phía Chương Giai thị mắt đã đỏ hoe.
Lúc này, nhất chúng nô bộc nhất tề quỳ xuống nói: “Nô tỳ [ nô tài ] thỉnh tiểu thư trở về.”
Tố Tâm lại cùng hạ nhân phủ Bối Lặc hành lễ với Chương Giai thị: “Nô tỳ [ nô tài ] thỉnh an phu nhân.”
Chương Giai thị mỉm cười kêu mọi người đứng lên, lại phân phó Trương ma ma nhanh nhanh sở hữu hạ nhân đều đánh tiền thưởng cũng cố ý cấp Tuệ Châu mang đến nhân đánh song phân tiền thưởng, mới cầm tay Tuệ Châu nói: “Tuệ Châu của ta.......”
Biết trước là gặp sẽ không nói lên lời, Tuệ Châu hai mắt cũng đẫm lệ. Triệu mama thấy một đám người ở ngoài cửa, nháy mắt với Tố Tâm, cùng khuyên hai mẹ con các nàng vào phủ trước rồi nói chuyện sau.Một hồi lâu, Tuệ Châu mới ngừng khóc, dắt Chương Giai thị cùng nhau vào phủ.
“Tuệ Châu,Ngạch nương nhìn thấy con lại quên mất, chúng ta nhanh đi thỉnh an Lão thái thái, đại bá mẫu và đại đường tẩu đều ở chính viện chờ con.Ngạch nương thật không nghĩ tới hôm nay con trở về thế này. Ta đã kêu gã nô tài đi Lễ bộ cùng quân doanh kể A mã con cùng Tuấn đức trở về, hôm nay là sinh nhật Tuệ Châu của chúng ta a, nhớ ngày hăm lăm tháng mười một nười ba năm trước con vẫn còn nằm quấn tã, giờ đã lập gia đình rồi.”
Chương Giai thị rưng rưng nói.
Tuệ Châu thẹn thùng kêu một tiếng Ngạch nương, một đường nói chuyện liền đến Khánh Đức viên của Lão thái thái. Vào chính phòng, mọi người trong phòng đang ngồi đều hành lễ với Tuệ Châu, cô đảo mắt nhìn, vẫn không thay đổi chút nào, thân thể của lão thái thái cũng tốt, đám hạ nhân vẻ mặt ai nấy đều hoan hỉ.
Nháy mắt, Tuệ Châu liền đi tới lão thái thái trước mặt, lão thái thái việc lôi kéo Tuệ Châu trên tay cao thấp hạ đánh giá đứng lên, chỉ thấy Tuệ Châu trên thân mặc sườn xám như ý khâm thức thiển phấn được khảm hoa dải lụa, áo khoác thanh sa tanh ngực cùng tử vàng bạc thử sánh vai quái, trên đầu mang trang sức không nhiều lắm, lại mọi thứ không phải vật phàm, liền càng phát ra từ ái nói.
“Nhị nha đầu, nhìn khí sắc tốt lắm, nói vậy ở Tứ Bối Lặc phủ quá tốt lắm, bà nội cũng không dùng cho ngươi lo lắng. Ngươi về sau tốt hảo hầu hạ Tứ A Ca cùng phúc tấn, sớm ngày có thể sinh cái tiểu đại ca, tiểu khanh khách phương thức chính sự. Bất quá có cái gì, liền giúp giúp trong nhà, ngươi thứ huynh nhưng là vào kém, ngươi có thể quan tâm liền nhiều hơn quan tâm, như vậy ngươi ở Tứ Bối Lặc phủ cũng có thể càng đứng ổn.”
Tuệ Châu đáp: “Còn thỉnh bà nội bảo trọng thân thể, không cần vì cháu gái quá nhiều quan tâm, Tứ phúc tấn cùng khác vài vị tỷ tỷ đều đãi cháu gái vô cùng tốt.”
Lão thái thái gặp Tuệ Châu trả lời khéo, nghĩ việc này nàng nhà mẹ đẻ, nàng nào có không giúp, liền hàn huyên thêm một lát, dặn Tuệ Châu tốt hảo tuân thủ hoàng gia quy củ.
Tuệ Châu đối lão thái thái lời nói nhất nhất ứng là, lại nói chút lời chọc cười, lão thái thái phương lộ ra bì thái, hoãn thanh nói.
“Ta cũng mệt mỏi, các ngươi trước hết đi xuống đi, nhị nha đầu khi trở về gian cũng không dài, vẫn là lưu các ngươi mẹ con hai hảo hảo trò chuyện.”
Vì thế, Chương Giai thị cùng Tuệ Châu tiễn lão thái thái đi ra chính đường.
Đoàn người đi đến sân viện của Chương Giai thị, Chương Giai thị lại phân phó Trương ma ma đem những gia nhân theo Tuệ Châu từBối Lặc phủ an bài bên ngoài viện chính ốc sành ăn cung, không thể làm cho Tuệ Châu mất mặt được. Làm Chương Giai thị sắp xếp hết thảy việc vặt cũng đã trưa, đuổi hết mọi người, mới cùng Tuệ Châu, Tuấn Hiền ở trong phòng nghỉ ngơi, qua loa ăn chút cơm trưa liền bãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]