Sau bữa trưa, Chương Giai thị cho lui hết đám gia nhân hầu hạ, lúc này Tuấn Hiền mới tiến lại bên người Tuệ Châu, cô nhìn Tuấn Hiền nghịch ngợm rồi cười nói: “Lớn đầu rồi, sao vừa thấy hạ nhân đi khỏi, đã làm càn nhõng nhẽo như vậy.”
"Tỷ, đệ rất nhớ tỷ, tỷ biết không, từ lúc tỷ gả vào phủ Bối lặc hơn một tháng qua, ngạch nương ở nhà hôm nào cũng phải ghé phòng tỷ nhìn một chút." Tuấn Hiền nói xong, lại nhào vào long Tuệ Châu giọng buồn buồn: "Tỷ, đệ nghe mama trong nói nhà chúng ta vì không có tước vị, a mã lại chức quan thấp, nên tỷ ở phủ a ka chỉ có thể làm cách cách, thấp cổ bé họng, ngay cả về nhà cũng khó khăn sao? Tỷ, chờ đệ mấy năm nữa, đệ nhất định trở thành một đại tướng quân, có được cả công trạng lẫn tước vị, tỷ tỷ ở phủ a ka cũng sẽ không bị người khác khi dễ, lại có thể thường xuyên về nhà.”
Tuệ Châu nhìn Tuấn Hiền mới có mười tuổi mà đã vì mình như thế, thật sự rất xúc động, càng thêm thương yêu nhìn cậu nhóc, cười nói: “Tốt lắm, tỷ tỷ biết Hiền nhi của chúng ta là một nam tử hán mà, có thể bảo vệ được tỷ tỷ. Nhưng mà tỷ tỷ ở phủ Tứ Bối lặc tuy chỉ là cách cách, cũng không bị ai khi dễ, tỷ tỷ của đệ ở đâu cũng đều sống rất tốt nha.Có điều tỷ dù sao cũng là nữ nhi đã xuất giá, nên không thể thường xuyên về nhà, nên đệ phải nghe lời a mã và ngạch nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005114/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.