Cho đến khi Cố Tu Nguyên biến mất, Vân Nùng mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhấp ngụm nước ấm.
Xuân Noãn nhìn thấy như vậy, nhịn không được nở nụ cười nhẹ.
"Ngươi cười cái gì?"
Vân Nùng nghi hoặc nói.
"Nô tỳ cảm thấy rất vui,"
Xuân Noãn không che giấu ý cười,
"Có thể thấy người trở về cũng đã hạnh phúc lắm rồi, lại còn thấy quan hệ của quận chúa và công tử tốt hơn trước đây, nô tỳ đương nhiên lại càng cao hứng rồi…"
Vân Nùng tò mò truy vấn:
"Ngươi vì sao lại cảm thấy, ta và hắn so với năm đó còn tốt hơn?"
"Thì... Nhìn ra mà."
Xuân Noãn thuở nhỏ đã đi theo Vân Nùng, quan hệ rất tốt cho nên lời nói cũng không cần kiêng dè cái gì,
"Năm đó người và công tử quan hệ tuy tốt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút gì đó không đúng. Nhưng hôm nay thì khác, mặc dù không biết nói như thế nào nhưng thật là cảm thấy so với lúc trước tốt hơn rất nhiều."
Vân Nùng cúi đầu suy nghĩ một lát, không tiếng động cười cười.
Thật là có chút khác.
Năm đó bọn họ chẳng qua là gặp sắc nảy ra ý, cho nên mới ở cùng một chỗ, lúc đó cũng không bộc lộ tình cảm gì, hiện thời cũng là có khế ước, ngay cả việc hôn nhân đều đã định rồi.
Vân Nùng câu được câu không cùng Xuân Noãn tán gẫu, hỏi một chút về chuyện đã xảy ra một năm qua. Sau giữa trưa nàng cảm thấy buồn ngủ, liền trở về phòng ngủ, khi tỉnh lại đã là chạng vạng.
Chạng vạng nhưng Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-trong-sinh-cua-bach-nguyet/1424405/chuong-49-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.