Sau khi từ biệt Sở Huyền Thần, Vân Nùng cũng không suy nghĩ gì, mang theo Thúy Kiều về nhà. Nàng cũng không biết tâm tư của Sở Huyền Thần, càng không biết vì sao Nghiêm Lang lại thay đổi lập trường như vậy, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm làm gì cho mệt thân.
Theo nàng, Sở Huyền Thần là một công tử tao nhã, tướng mạo tính tình đều tốt, đối xử với người khác luôn hiền lành, chỉ tiếc là trời sinh khuyết điểm, không có cách nào vào triều làm quan để phát triển sự nghiệp.
Nhiều năm như vậy, nhưng bạn tốt của nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn người có cảm tình thì chỉ có duy nhất một người là Cố Tu Nguyên.
“Tiểu thư,”
Thúy Kiều nhắm mắt theo đuôi theo sau lưng nàng, hiếu kỳ nói:
“ Người vừa rồi là Sở đại công tử đúng không ạ? Vị công tử gây sự kia là loại người gì, rõ ràng trước đó còn mạnh miệng ngẩng cao đầu, vậy mà vừa gặp lại đã quay ngắt 180 độ.”
Lúc này, mặt trời cũng đã sắp lặn, ánh chiều tà chiếu vào nền gạch xanh. Vân Nùng cũng không có chuyện gì, liền nhẹ giọng nói với Thúy Kiều:
“Sở đại công tử là biểu huynh của Nghiêm công tử, nhưng tuổi tác hai người kém nhau rất nhiều, cho nên lời nói của Sở đại công tử cũng có chút trọng lượng.”
Đối với mấy chuyện này, Thúy Kiều hoàn toàn không biết gì cả, nghe xong mới đại khái hiểu được.
“Đại công tử thật là công tư phân minh, nếu không có hắn thì vị Nghiêm công tử này cũng chẳng đến xin lỗi đâu.”
“Kệ hắn đi,”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-trong-sinh-cua-bach-nguyet/1424394/chuong-44-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.