Nghiêm Lang ở xa xa liền nhận ra Vân Nùng, vừa thấy nàng liền nghĩ tới chuyện lúc nảy, giống như là bị quỷ đòi nợ, hắn theo bản năng muốn trốn tránh. Nhưng còn chưa kịp hành động, hắn đã bị biểu huynh gọi lại:
“A Lang, ta đã giảng giải cho ngươi thế nào?”
"Đại biểu huynh,"
Nghiêm Lang với vẻ mặt đau khổ,
"Chúng ta mới là thân thích, huynh không bênh ta thì thôi, lại còn bênh người ngoài?”
Nhắc tới điểm này, Nghiêm Lang liền cảm thấy thật oan ức.
Hôm nay hắn xuất môn vốn là muốn đến Sở gia, kết quả lại ở Ỷ La Hương trì hoãn thời gian, khi đến Sở gia thì hơi trễ một chút, Sở Huyền Thần hỏi nguyên do thì hắn đem chuyện này kể hết ra, đã vậy còn miêu tả Vân Nùng là một cô nương nhỏ mọn khắc nghiệt.
Kết quả biểu huynh nghe xong, chẳng những không an ủi mà ngược lại còn chỉ trích giảng đạo cho hắn.
Nghiêm Lang biện giải nói:
“Huynh chưa thấy bộ dạng của cô nương kia đâu, bậy giờ còn lại phải đến xin lỗi, lý nào lại vậy?”
Thấy Sở Huyền Thần thờ ơ, hắn lại xin khoan dung nói:
"Đại biểu huynh, lúc nảy ta bị nhìn ra mùi hương đang dùng, dĩ nhiên mất hết cả mặt, huynh giơ cao đánh khẽ cho ta một đường lui đi, đừng để ta lại đi gặp cô nương đó.”
Sở Huyền Thần vẫn bộ dáng bất động như cũ:
“Chuyện này là do ngươi gây ra, nếu không phải ngươi tới gây hấn thì cũng không có chuyện này. Về tình về lý, ngươi đều phải đến đó tạ lỗi.”
Lời này nghe qua thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-trong-sinh-cua-bach-nguyet/1424393/chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.