Vân Nùng cũng không đem Từ gia để vào mắt, nhất là sau khi rời khỏi, căn bản cũng không thèm nghĩ đến. Xét cho cùng thì nàng cũng không phải thân chủ, mấy năm nay cũng tùy ý quen rồi, không kiêng nể nhiều như vậy. Còn nữa, nếu lão thái thái thật sự muốn trả thù thì nhiều nhất cũng chỉ là thêm mắm dặm muối để hủy hoại thanh danh của nàng, chụp cho nàng tội danh ngỗ nghịch bất hiếu để gây trở ngại cho việc hôn nhân của nàng mà thôi. Nhưng nàng đã cùng Cố Tu Nguyên làm những chuyện kia thì việc hôn nhân còn có gì đáng nói sao? Nàng nghĩ nghĩ, còn phải qua một cửa của Cố Tu Nguyên mới được, nhưng trên cơ bản thì không có khả năng, cho nên nàng không cần suy nghĩ nhiều. Vì vậy mặc kệ Từ gia có làm gì hay nói gì cũng không ảnh hưởng đến nàng lắm, Chỉ cần không có uy hiếp thì cũng không cần lo lắng gì. Lúc trước ở Từ gia, Vân Nùng cũng không thể tùy tiện xuất môn, nhưng hôm nay ở chỗ Cảnh Ninh chẳng ai có thể quản thúc nàng, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Hơn nữa Cảnh Ninh cũng không chịu ngồi yên, hai người cùng nhau đi ra cửa dạo, cực kỳ giống năm đó. A Lăng làm việc rất nhanh, mới hai ngày đã tìm một ngôi nhà tốt cho Vân Nùng, mời nàng tự đến xem, nếu vừa lòng thì một tay giao tiền một tay nhận giấy tờ đất. Cảnh Ninh ở trong nhà cũng nhàn rỗi nên cũng muốn đi theo Vân Nùng. “Ngươi ở chỗ này không tốt sao, làm gì phải tìm một ngôi nhà?” Cảnh Ninh lại nói tiếp: “Ngôi nhà này cũng không tốt lắm, lại còn nhỏ, chỉ có một màu trắng bạc nữa…” Vân Nùng nghe nàng nói vậy chỉ mỉm cười chứ không đáp, theo A Lăng xuyên qua một con ngõ nhỏ đi vào bên trong. Quan hệ tốt là một chuyện nhưng chỗ ở là một chuyện khác. Cuối cùng Cảnh Ninh lại nhượng bộ nói: “Đi đi, cũng không còn cách nào khác bắt ép ngươi.” Vân Nùng mím môi nở nụ cười nhẹ, dừng bước chân hỏi: “Đây là ngôi nhà đó à?” A Lăng làm việc, Vân Nùng luôn luôn yên tâm . Ngôi nhà này cũng rất tốt, cũng cách cửa hàng mới không xa, cũng không bị phố xá sầm uất quấy nhiễu. Ngôi nhà tuy nhỏ, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, trước sau nhà còn trồng nhiều loại hoa, có bàn ghế đá, còn có một giàn nho, thoạt nhìn có chút lịch sự tao nhã. Hơn nữa chủ ngôi nhà này muốn bán nhanh nên giá cả thấp hơn một chút so với bình thường, coi như cũng có hời. Vân Nùng nhìn từ trong ra ngoài, không do dự liền đồng ý: “Chọn nơi này đi.” Thấy nàng đã có chủ ý, chủ nhà lập tức đáp: “Ta đi lấy giấy tờ đất ngay.” Nói xong liền vội vàng đi vào trong phòng, như là sợ Vân Nùng đổi ý. Chủ nhà này có bộ dáng thư sinh trẻ tuổi, thân thể gầy yếu, có vẻ hơi nghèo túng. Vừa rồi Cảnh Ninh và Vân Nùng đi xung quanh xem, hắn liền trầm mặc ở một bên, rũ mắt nhìn xuống mặt đất, khiến Cảnh Ninh nhịn không được mà nhìn hắn một chút. “Ngươi vừa mới nói, đây là nhà của tổ tiên hắn sao?” Cảnh Ninh nhìn về phía A Lăng hỏi: “Trong nhà có biến cố gì mà phải đem nhà tổ tiên ra bán vậy?” A Lăng đã nghe qua Vân Nùng nói biết được thân phận của Cảnh Ninh, cung kính nói: “Nguyên do cụ thể ta cũng không rõ…Chỉ biết là nhà hắn liên lụy đến án tử, có trưởng bối vào ngục lao, còn bị bệnh, cho nên mới bất đắc dĩ bán đi ngôi nhà này.” Chọn nhà thì cũng phải có chút hiểu biết, nhưng việc riêng nhà người khác cũng không nên hỏi thăm nhiều. Cho nên A Lăng chỉ hỏi đại khái,biết được ngôi nhà này cũng không có vấn đề gì nên cũng không tìm hiểu nhiều. Cảnh Ninh quay đầu lại nhìn Vân Nùng cảm khái nói: “Không biết là án tử gì mà phải phá hỏng cả một gia đình.” “Nếu như ngươi muốn biết thì đi hỏi một chút đi,” Vân Nùng và Cảnh Ninh đã hiểu nhau nhiều năm, vừa thấy bộ dáng này, trong lòng cũng đại khái đoán ra, nàng mím môi cười nói: “Nếu không thì ta sẽ không mua ngôi nhà này, để lại cho hắn nhé?” Cảnh Ninh chỉ nhất thời hỏi một câu như vậy, nhưng đã bị Vân Nùng đi guốc trong bụng, vừa tức giận vừa buồn cười: “Ta cũng không nói vậy, là ngươi suy nghĩ nhiều đó.” “Được, được, được, là ta nghĩ nhiều rồi,” Vân Nùng yếu thế buông tay, “Tỷ tỷ trong lòng không nghĩ gì nhiều hết á.” Vân Nùng ngoài miệng tuy rằng nói lời xin dung thứ, nhưng trên mặt cũng không có chút ngượng ngùng, ánh mắt tràn đầy sự chế nhạo, Cảnh Ninh không nặng không nhẹ nhéo nàng một cái: “Ngươi thật là…” Lời Cảnh Ninh còn chưa nói hết, liền bị âm thanh ở bên ngoài chen ngang: “Đây là chỗ ở của Sầm công tử sao?” Vân Nùng và Cảnh Ninh quay đầu lại, chỉ thấy đứng ngoài cửa là một người tôi tớ trẻ tuổi, nhìn vào trong thăm dò. Mà bên cạnh hắn còn có một vị công tử, cũng là người hai nàng đều biết. Cảnh Ninh ngẩn người, mới buông lỏng tay ra, thấp giọng nghi hoặc nói: "Sở Huyền Thần?" Lâu lắm rồi chưa gặp mặt, lại còn gặp ở chỗ này, trong lúc nhất thời Cảnh Ninh không dám xác thực chuẩn. Ánh mắt Vân Nùng dừng trên đùi vị công tử kia, bất động thanh sắc không nói gì. Sở Huyền Thần cũng không ngờ rằng sẽ gặp Cảnh Ninh đại trưởng công chúa ở nơi này, nghi ngờ bản thân là nhận sai người, cho đến khi thấy Vân Nùng bên cạnh lại càng giật mình. Sầm Tự cầm giấy tờ đất cắt đứt sự yên tĩnh này. “Giấy tờ đất ở đây…” Sau khi Sầm Tự thấy Sở Huyền Thần, vội vàng bước lên hỏi: “Đại công tử, sao người còn tự thân đến đây?” Sở Huyền Thần thấp giọng giải thích rồi sau đó nhìn Cảnh Ninh gật đầu ân cần hỏi thăm: “Đại trưởng công chúa, không ngờ lại gặp ở đây, thất lễ rồi.” “Không sao không sao,” Cảnh Ninh liếc mắt nhìn Vân Nùng, mỉm cười đáp: “Ta theo bạn đến xem nhà, thật là trùng hợp.” Sở Huyền Thần nhìn nhìn giấy tờ trong tay Sầm Tự, lại nhìn nhìn Vân Nùng, hơi áy náy mở miệng nói: “Giao dịch này cũng chưa thành, không biết đại trưởng công chúa có thể không mua không, có thể mua ngôi nhà khác không?” “Việc này cũng không phải chuyện của ta,” Cảnh Ninh kinh ngạc, quay đầu hỏi Vân Nùng: “Ngươi thấy thế nào?” Vân Nùng từ đầu tới cuối cũng chưa mở miệng, nhưng Cảnh Ninh đã hỏi nàng cho nên nàng cũng không thể giả câm vờ điếc được. Nàng không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp: “Chuyện này cũng không có gì quan trọng, đổi cũng được.” Mặc dù nàng thích ngôi nhà này, nhưng nếu không có thì cũng được, cũng không đáng để đôi co với Sở Huyền Thần. Sở Huyền Thần nói: "Vậy thì đa tạ..." Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong đã bị Sầm Tự chen ngang. "Đại công tử, ngươi đã giúp ta rất nhiều, bây giờ xin ngươi đừng lo lắng nữa.” Sầm Tự nói xong, liền đem giấy tờ cho Vân Nùng, “Ban đầu chúng ta đã quyết định, cũng đã định giá xong.” Vân Nùng sợ tới mức lui về phía sau nửa bước, có chút ngờ ngợ nhìn về phía Sở Huyền Thần, không biết rốt cuộc nên làm thế nào. Tình hình hiện tại cũng không khó lý giải, đơn giản là Sầm Tự muốn bán ngôi nhà tổ tiên để lấy tiền, nhưng Sở Huyền Thần không đành lòng, cho nên muốn lấy tiền túi ra để giúp nhưng Sầm Tự lại không nhận cảm tình này. Rõ ràng là bọn hắn có sự tình, nhưng hôm nay có Vân Nùng nên lại thành khó xử. Vân Nùng nhìn Sầm Tự đang cố chấp, rồi lại nhìn Sở Huyền Thần đang bất đắc dĩ, nàng lại càng không biết rốt cuộc có nên mua hay không… Nàng thậm chí không biết rốt cuộc sau lưng chuyện này có ẩn tình gì, chỉ cảm thấy hai bên đều có lý, không biết làm như thế nào mới vừa lòng. Cảnh Ninh chỉ ở một bên nhìn, cũng không có ý giúp giải vây. Vân Nùng cau mày suy nghĩ một lát, đem ngân phiếu đã chuẩn bị đưa cho Sầm Tự, rồi lấy giấy tờ đất trong tay hắn, xem như đã quyết định phá vỡ cục diện đang bế tắc này. Sở Huyền Thần thoáng chốc tối sầm, khẽ thở dài một cái nhưng cũng không nói gì. Tính tình hắn tốt như vậy, dù là chuyện không hợp ý hắn nhưng hắn khó sinh ra cảm xúc tức giận, nhiều nhất là có chút thất vọng mà thôi. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì đã thấy một tờ giấy đất xuất hiện trước mặt. Vân Nùng đưa giấy tờ đất cho hắn nói: “Này là giá bán trao tay, được không?” Lời này của nàng mang chút ý cười, đôi mắt đào hoa rạng rỡ sáng lên. Thấy Sở Huyền sững sờ, Vân Nùng lại nói: “Coi như công tử mua lại của ta, công tử đưa tiền ra, cũng không cần nói tình cảm gì nữa, mọi thứ sẽ xong xuôi.” Nàng quơ quơ tờ giấy đất, “Thế nào, ngươi không cần sao?” Lúc này Sở Huyền Thần mới hồi phục tinh thần, cười nói: “Đương nhiên cần.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]