Vân Nùng xem như không có việc gì nhìn Cố Tu Nguyên, trên mặt còn mang theo chút ý cười, vấn đề này chỉ là thuận miệng nhắc tới, căn bản không biết chuyện này đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì.
Cố Tu Nguyên bất động thanh sắc nhìn nàng:
“Ngươi không biết sao?”
Ngữ điệu của hắn hơi cao một chút, tựa như đang hỏi, cũng tựa như đang dụ dỗ.
“Để ta đoán thử, nếu như nói không đúng, kính xin đại nhân thứ lỗi.”
Vân Nùng bày dụng cụ ra, lại đi đến một chỗ khác để tìm hương liệu, chậm rãi nói:
“Hai ngày trước ta có nghe thị nữ của trưởng công chúa đề cập qua, biệt viện này là do thái hậu ban cho, phía đông uyển là cho Cảnh Ninh trưởng công chúa, phía tây uyển là cho Hoài Chiêu quận chúa…Như vậy thì, những thứ này có phải đồ của quận chúa lúc còn sống không?”
Nghe được ba chữ “lúc còn sống”, trong mắt Cố Tu Nguyên chợt sáng lên, dường như là chạm phải một cảm xúc khác bình thường.
Vân Nùng bừng tỉnh, tự nhiên tìm nguyên liệu.
Trong thư phòng này có một cái tủ rất lớn dựa vào tường, trông rất giống cửa hiệu thuốc, chỉ là trong đó đựng đủ loại nguyên liệu kiểu dáng để điều chế hương, từng ngăn kéo đều có dán giấy ghi rõ trong đó đựng nguyên liệu gì.
Vân Nùng rất tinh tường nơi này, không cần nhìn nhãn cũng có thể nhanh chóng tìm thấy nguyên liệu mà mình muốn.
Nhưng hôm nay có Cố Tu Nguyên ở đây, để không khiến hắn hoài nghi, Vân Nùng chỉ có thể tìm từng ngăn kéo một, chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-trong-sinh-cua-bach-nguyet/1424365/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.