Đào Nguyên cũng không quay đầu lại, hai mắt chăm chú nhìn máy tính bảo: ” ‘Võ Hậu Truyền Kỳ’ sắp quay xong rồi, đến lúc đó phải lo tiếp phóng viên, tổ chức họp báo rồi scandal này nọ nữa.” Nói tới đây, không biết Đào Nguyên đang nghĩ gì, khóe miệng anh cong lên nở nụ cười, trêu ghẹo cậu: “Đại vương tha cho thiếp thân đi, sắc tình là con dao hai lưỡi, chúng ta tinh tẫn nhân vong là chuyện nhỏ, họa loạn triều cương là chuyện lớn.” Tống Đại vương quệt mông ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh cười khúc khích không ngừng: “Nếu anh muốn làm Bao Tự thì em liền miễn cưỡng làm Đại vương vậy.” “Nhưng em đừng vì anh mà thắp lửa trêu chư hầu nhé.” (1) Bên tay rảnh rỗi của Đào Nguyên gãi gãi mông Tống Phi Lan, mặc cậu cứ như con chó con hôn hít cổ mình: “Mấy ngày nữa phải đi tìm kẻ mà Tôn Hưng nói, anh vẫn cảm thấy chủ mưu nhất định là mấy người Tống gia. Mẹ con Trình Mạn Phương là tiểu thư, phu nhân nhà giàu, sẽ không tự động thủ làm mấy chuyện xấu xa thế này, còn hai ông anh rể của em nữa, trong đó Lý Thừa Nghiệp là đáng nghi nhất.” “Lỡ là Trịnh Vũ thì sao?” Tống Phi Lan ôm cổ anh, hai người mặt đối mặt nói chuyện. “Trịnh Vũ giống em, cả hai đều thuộc tuýp người thích nhàn rỗi hưởng thụ, hơn nữa anh ta chưa hề xung đột với em lần nào, hại em làm gì.” Ngón tay Đào Nguyên nhấn nhấn chuột tắt máy tính, nói: “Chuẩn bị xong chương trình lấy thân báo đáp chưa?” Tống Phi Lan cười hì hì gật đầu, Đào Nguyên liền bế cậu lên, hai người cùng ra khỏi thư phòng. Khi cả hai đang hôn nhau đến nồng thắm mãnh liệt không thể chia lìa, nào ngờ Đào tiên sinh nhập tâm quá, không để ý nên vấp phải một cái thùng để giữa nhà, thiếu chút nữa ngã sấp mặt, nhất thời nhớ ra chuyện dặn Tống Phi Lan dọn phòng. Tống Đại vương đang đắm chìm trong sự dịu dàng đằm thắm của Đào mỹ nhân, còn chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống ghế salon, cậu không để ý, còn tưởng Đào Nguyên muốn chơi sô pha play, vừa cởi quần vừa hỏi: “Hôm nay mình làm ở đây à?” Chứng OCD cùng bệnh cuồng sạch sẽ của Đào tiên sinh bùng cháy đến mức đất trời nghiêng ngả, mặc kệ thằng đệ của mình đang hớn hở chào cờ, anh đá đá cái thùng bên cạnh, nói: “Dọn dẹp cho đàng hoàng coi, nhà không sạch không cho đi ngủ.” “…” Tống Phi Lan còn đang lửa cháy bừng bừng, thầm nghĩ đã cởi quần rồi mà còn bắt mình làm cái này á? Đôi chân trắng như tuyết nâng lên, nhẹ nhàng ấn vào túp lều trên đũng quần Đào Nguyên, lấy lòng nói: “Thôi để mai em dọn nha chồng.” Giọng điệu mời gọi không ngừng. Đào Nguyên nhìn cậu một cái, đáp: “Dọn dẹp xong mới được ngủ.” Vì thế, Tống Phi Lan đành để chân trần dọn dẹp, đến khi xong xuôi bò lên giường thì đồng hồ đã chỉ 11 giờ rưỡi. Có chồng để làm gì?! Có chồng để làm cái gì hả?! Bỏ ảnh vào thùng quăng luôn cho rồi! Đồ ác độc! Đào Nguyên tựa vào đầu giường đọc sách, thấy cậu bước vào liền hỏi: “Dọn xong rồi à?” Tống Phi Lan không muốn nói chuyện với anh, “ừ” một tiếng, cậu nằm xuống quay lưng về phía Đào Nguyên, xem ra đã nổi nóng. Đào Nguyên nhích qua: “Ngủ hả?” Không ngủ thì làm gì? Bị anh làm cụt hứng rồi được chưa! Bệnh thần kinh! OCD! Cuồng sạch sẽ! Lửa giận của poodle đang bất mãn rất là lớn, Tống Phi Lan y chang con sâu vặn vẹo mấy cái, cuốn hết chăn trên giường lên người mình, ngay cả thủ đoạn trả thù cũng trẻ con không tả. Đào Nguyên cố gắng nín cười: “Em làm gì thế?” “Trả thù anh!” Tống Phi Lan dường như chỉ chờ có thế, cậu cuốn chặt chăn bông, lắc lắc đầu, tràn đầy phẫn nộ quát: “Em đang giận đó!” Chẳng có miếng khí thế nào cả. Đào Nguyên không nhịn cười được, mãi vẫn chẳng nói nổi tiếng nào. Tống Phi Lan vô cùng tức giận chất vấn: “Anh xem anh đi, sai em như sai con vậy đó! Bên nhà ngoại (Tống gia) còn bênh anh nữa, nhân quyền ở nơi đâu?! Bộ em không biết sĩ diện hả?!” Đào Nguyên nằm bên cạnh đã cười đến quằn quại, anh nói: “Làm con của anh không tốt sao? Ngày nào cũng sẽ cho em ăn no.” “Lưu manh!” Không ngờ dâm loạn như thiên sứ poodle mà cũng biết xấu hổ, cậu gào lên: “Đồ lưu manh!!!” Đào Nguyên ngược lại nổi hứng, kéo chăn lôi Tống Phi Lan ra, cọ lên người cậu bắt cậu gọi mình là papa. Hai người náo loạn đến tận nửa đêm, cuối cùng Tống Phi Lan bị tra tấn quá mức nên chửi bới ầm ĩ, Đào Nguyên rốt cục vẫn không được lên chức bố. Hôm sau Đào tổng đi làm, Tống Phi Lan lết cái thân tàn cho đám mèo ăn, cậu nghĩ nghĩ rồi bấm số Tôn Hưng, bên kia nhanh chóng nhấc máy, phỏng chừng là chuyện tiền bạc đã giải quyết xong, giọng điệu vô cùng ân cần: “Tống tổng đấy à?” “Là tôi.” Tống Phi Lan do dự một lát mới mở miệng: “Tôi có chút chuyện muốn nhờ chú, hôm nay chú rảnh không?” Tôn Hưng nói liền ba chữ “rảnh”, thanh âm nơm nớp lo sợ, Tống Phi Lan thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng ông ta đang khúm núm. “Tống tổng có chuyện gì xin cứ nói.” “Chú dẫn tôi đi nhìn mặt người này được không?” “Trương Phi Long?” “Ừ.” Tống Phi Lan hỏi mượn Trương Đại Tiên một chiếc xe, lúc ngồi vào ghế lái, tay cậu vẫn còn run rẩy, hít sâu vài hơi rồi mới khởi động. Cậu thật sự rất sợ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu lại dũng cảm như thế. Khi xe bắt đầu di chuyển, Tống Phi Lan y như người mới tập lái, mỗi lần quẹo vào đâu cũng phải nhìn ngó bốn phía làm mấy chiếc xe đi sau cứ bóp kèn mãi. Tôn Hưng mập mạp đứng dưới một tàng cây liễu trước cửa bệnh viện chờ cậu. Tống Phi Lan bật xi nhan, từ từ lái vào sát vỉa hè, hạ cửa sổ xuống gọi ông ta. Nói trắng ra thì hai người là kẻ thù. Không phải Tống Phi Lan muốn làm thân với Tôn Hưng, nhưng cho dù không quen thì ông ta vẫn lớn tuổi hơn nên cậu gọi ông là “chú”, đây là lễ phép. Trình Mạn Phương không dạy nổi hai đứa con gái nhưng lại dạy Tống Phi Lan rất kỹ, về phương diện đối nhân xử thế phải nói vô cùng nho nhã lịch sự. Cậu cong khóe miệng cười cười với Tôn Hưng: “Phiền chú quá.” Tôn Hưng liên tục xua tay, khẩn trương nói: “Đây là chuyện nên làm mà!” Đêm qua Đào Nguyên quá mạnh bạo, Tống Phi Lan ngồi một lát thì khó chịu, cậu lặng lẽ nhích nhích mông, đánh tay lái, nói: “Nếu hôm nay không gặp thì xin nhờ chú thêm vài bữa nữa.” Tôn Hưng liên tục bảo không có gì. Dọc đường đi hai người đều im lặng, dù sao cả hai cũng khó xử. Xe đi chừng nửa giờ, cuối cùng dừng lại trước cao ốc Lý thị đang phá sản. Tống Phi Lan đậu xe vào sát vệ đường, Tôn Hưng ngồi cạnh không biết phải nói gì, lại muốn lấy lòng cậu, vắt óc vạch mưu tính kế: “Tống tổng lái xe giỏi quá, động tác thật trơn tru, tài xế lâu năm cũng chưa chắc làm được đâu!” Tống Phi Lan chỉ cười không đáp. Nhà họ Tống có hai cô tiểu thư, cô cả Tống Tư Tuệ thoạt nhìn mạnh mẽ nhưng thật ra không có mắt nhìn, từ nhỏ đã được chiều chuộng nên tính tình công chúa, cô ta khinh thường mấy chuyện hèn mọn sau lưng nên vụ việc này không giống với phong cách của cô ta. Cô hai thì khác, trông có vẻ hiền lành ít nói nhưng thật ra rất kín đáo, lúc còn bé, mỗi lần hai chị em bắt nạt Tống Phi Lan toàn do cô ta bày mưu tính kế, hành động lại rất cẩn thận, Tống Phi Lan muốn mách cũng không có chứng cứ. Khi hai chị em kén rể, người mẹ hiền từ Trình Mạn Phương đã sớm dẫn bọn họ đi xem mắt, bà chọn toàn mấy người vừa không bị áp lực gia tộc lại vừa cầu tiến. Tống Tư Tuệ vừa gặp đã yêu Trịnh Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó về sau gắn bó keo sơn. Đối tượng của Tống Tư Duy so ra hơi kém với chị mình, gia thế cũng không bằng nhà họ Trịnh có gốc quân đội. Lúc ấy Trình Mạn Phương hỏi cô vì sao lại chọn người này, Tống Tư Duy không trả lời, Trình Mạn Phương còn tưởng là cô ngại nên gác chuyện này lại. Không ngờ mấy hôm sau, Tống Tư Duy tự dẫn Lý Thừa Nghiệp về ra mắt. Lúc ấy Lý gia đang trên đà phát triển, Lý Thừa Nghiệp mặc dù đứng thứ ba trong nhà nhưng cũng được xem là có tiền đồ, tuổi trẻ mạnh dạn, phong cách làm ăn giống như đánh cược, quyết định chớp nhoáng, có thể nói là nghé con không sợ cọp. Mới đầu Trình Mạn Phương không đồng ý, sợ Lý Thừa Nghiệp kiêu căng xốc nổi, sau đó, Tống Tư Duy chỉ nói một câu đã làm bà không thể phản đối nữa: “Từ bé đến giờ lúc nào con cũng phải chịu thua thiệt, nay ngay cả chuyện cưới chồng mà mẹ cũng muốn con thấp hơn chị Tư Tuệ một bậc mới được ư?” Phàm là những gia đình nhiều con, đa số phụ huynh sẽ thiên vị con cả và con út, mấy đứa con thứ thường ít được chú ý tới. Tính tình Tống Tư Duy lại ngang ngược nên cô hai Tống từ nhỏ đã phải chịu nhiều uất ức, đến giờ phút đó mới bộc phát ra, từ đấy về sau, Trình Mạn Phương không bao giờ quản chuyện của cô nữa. Ký ức năm xưa hệt như một cuộn phim chiếu đi chiếu lại mấy lần trước mắt Tống Phi Lan, nếu hung thủ thật sự là một trong ba mẹ con này, trực giác của cậu cho thấy Tống Tư Duy là người có hiềm nghi lớn nhất. Tôn Hưng ngồi trên ghế phó lái, không biết phải nói gì nên cố gắng tìm đề tài: “Sao hôm nay Đào tiên sinh không đi?” “Anh ấy bận lắm, không có thời gian.” Tống Phi Lan trả lời. Cô hai Tống trong khoảng thời gian này bận đến sứt đầu mẻ trán, lặn lội tìm cách cứu Lý thị, so ra còn nhiệt tình hơn cả Lý Thừa Nghiệp, lúc này cô hẳn đang ở trong công ty. Tống Phi Lan dặn Tôn Hưng: “Chú nhìn thử xem mấy người ra vào công ty có Trương Phi Long không? Chúng ta thật sự không còn cách nào khác, đành chờ ở đây vậy.” Tôn Hưng không dám nói gì, chỉ mở to mắt nhìn, nhìn mãi nhìn mãi đến 11 giờ trưa cũng không thấy người đâu. Tống Phi Lan nói: “Không sao, nếu mai chú rảnh thì chúng ta lại đi.” Cậu muốn về nhà trước khi Đào Nguyên tan tầm để tránh bại lộ. Những ngày sau đó, Tống Phi Lan cứ chờ Đào Nguyên đi làm rồi lại chở Tôn Hưng đi ôm cây đợi thỏ, nhưng mấy hôm liền vẫn không thu hoạch được gì. Đến thứ Bảy, Đào Nguyên và Tống Phi Lan lại phải về Tống gia họp mặt. Đào Nguyên lái xe chở Tống Phi Lan, vừa quẹo vào đã thấy Tống Tư Duy, cô tự lái xe đến, còn Lý Thừa Nghiệp vẫn không xuất hiện. Hai chiếc xe một trước một sau dừng lại, sau khi Tống Tư Duy bước xuống, cô quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, hai bên gật đầu với nhau coi như chào hỏi. Đào Nguyên nhìn bóng dáng cô ta, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, anh cau mày, vừa định mở miệng thì di động của Tống Phi Lan đã reo lên. Là điện thoại của Tôn Hưng gọi đến, thanh âm tuy nhỏ nhưng tràn đầy kích động, ông ta vội vàng báo với cậu: “Tống tổng, tôi thấy Trương Phi Long rồi! Ngay trước cửa công ty nhà họ Lý!” Hơi thở Tống Phi Lan cứng lại, Tôn Hưng tiếp tục nói: “Tôi không dám gặp ông ta nhưng tôi có chụp hình lại, để tôi gửi cho cậu!” Mấy tấm ảnh liên tiếp được gửi tới, nhìn không rõ lắm, Tôn Hưng rất cẩn thận, chắc do sợ bị phát hiện nên đa số hình là mặt nghiêng, chỉ có một tấm chính diện chụp từ xa. Tống Phi Lan run rẩy phóng to ảnh, bọn họ rõ ràng đã từng gặp người này – là tài xế của Tống Tư Duy! Đào Nguyên sửng sốt, anh nhanh chóng hiểu ra, cũng không hỏi ai gửi hình cho cậu, chỉ nói: “Tài xế của Tống Tư Duy chính là Trương Phi Long?” Tống Phi Lan đờ đẫn gật đầu, cả hai đứng ở cửa nhà Tống gia, hai chân đột nhiên nặng như đeo chì. Dì Trần đứng ở cổng tò vò thò người ra gọi bọn họ: “Cô hai nói hai người đến ngay sau cổ mà, sao không vào?” Tống Phi Lan quay đầu lại nhìn Đào Nguyên: “Làm sao bây giờ?” “Báo cảnh sát.” ———————————————— (1) Bao Tự và Chu U Vương: Bao Tự là mỹ nhân được Chu U Vương say mê đến mức phế bỏ Thân hậu để đưa nàng lên ngôi, nhưng Bao Tự rất ít cười. Để làm Bao Tự cười, Chu U Vương nghe lời nịnh thần đốt các tháp dầu vốn để làm tín hiệu gọi quân chư hầu đến cứu, trêu đùa quân chư hầu hòng làm Bao Tự nở nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]