Đào Nguyên nhìn dáng vẻ tự đắc của cậu, anh mỉm cười, Tống Phi Lan liền sáp qua hôn anh, nói: “Không tin thì anh đi xem đi.”
Tống Phi Lan lắp nhà leo trong một căn phòng để trống, hình như cậu định để phòng này cho đám mèo con, quan tâm còn hơn con ruột của mình.
Nhà leo này vừa to vừa có thiết kế nghệ thuật, trông như một gốc đại thụ cao lớn chiếm hơn nửa gian phòng. Đào Nguyên bước tới, sờ vào chất vải nhung mềm mịn phủ phía trên, hỏi: “Em mua ở đâu đấy? Có chỗ bán cái này cơ à.”
Tống Phi Lan dùng ngón tay nhẹ nhàng búng một cục bông nhỏ treo bên cạnh, có cảm giác vô cùng thành tựu: “Internet vạn năng mà, anh không biết cái đồ này khó lắp cỡ nào đâu, em tháo ra tháo vào ba lần mới được đấy.”
Đào Nguyên vươn tay nắm lấy chạc cây lay lay, gốc cây to như quái vật kề sát vào vách tường, rất chắc chắn, nó đứng đó, khẽ di chuyển theo động tác của anh. Đào Nguyên nghĩ nghĩ, quay đầu lại liếc nhìn Tống Phi Lan, một lúc sau mới mở miệng: “Em định nuôi tụi nó như con thật sao? Chiếm luôn cả phòng em bé rồi.”
“Không phải… Nếu anh vẫn muốn có con thì bọn mình lại đến trung tâm, nhà còn nhiều phòng đẹp mà.” Tống Phi Lan nâng mắt, cẩn thận dò xét sắc mặt của Đào Nguyên: “Mới cả ba con mèo đó là món quà ông trời ban cho bọn mình, đây là duyên phận, may mà sáng nay anh nhặt được tụi nó.”
Cậu cố tình nhấn mạnh ở chữ “anh”, ý chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-ket-hon-voi-sep/1306259/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.