Chương trước
Chương sau
Sau khi cưỡi ngựa cả một ngày, vì nghĩ đến thể lực yếu ớt của chúng nữ tử nên ngày tiếp theo Tứ bối lặc cũng không bố trí hoạt động đi chơi nào, để cho các phu nhân ở lại viện mình “tu thân dưỡng tính”. Chuyện này đối với người tuyệt đại đa số thời gian chỉ ngồi bẹp trên xe ngựa chơi bời ăn uống, thỉnh thoảng mới xuống xe đi hai bước như Thục Lan thì không có gì khác biệt ngoài việc thêm được chút thời gian nhàn rỗi. Nàng căn bản không hề mệt, vì vậy con sâu chỉ thích ăn sách nào đấy quyết định đến thư phòng của chủ nhân viện này để thám hiểm, xem có thể tìm ra được kho báu nào không. Đúng ra trước khi bước chân ra khỏi cửa nàng phải cho Tiểu Thúy nhìn qua hoàng lịch(*)! Chắc chắn trên hoàng lịch sẽ viết hôm nay là ngày kị xuất môn. Đáng tiếc nàng lại không làm thế!
(*) Thân thương hơn là “lịch vạn sự”.
Đông Thục Lan cùng Tiểu Thúy vừa ra khỏi viện, đang bước trên con đường xuyên qua hoa viên thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến Đông Thục Lan chững lại, “Đông thứ phúc tấn.”, chủ tớ hai người vừa quay đầu liền nhìn thấy một tiên nữ mặc y phục màu lam nhạt đang được nha hoàn nâng dậy từ ghế nằm. Bộ dạng yếu đuối, giống như chỉ một cơn gió thổi qua cũng sẽ không chống đỡ nổi.
Đông Thục Lan chỉ cảm thấy xui xẻo, tại sao trước khi ra khỏi cửa nàng lại không cho Tiểu Thúy lật xem hoàng lịch chứ, mặc dù trước kia nàng không có thói quen này nhưng từ hôm nay trở đi nhất định phải rèn luyện. Nàng nhanh chóng nở một nụ cười rực rỡ, quá mức rực rỡ, nếu tiểu Thập Lục mà ở đây thì nhất định sẽ phát ói, quá giả! Thục Lan không hề tiến đến gần mà chỉ đứng yên tại chỗ, khẽ vung khăn, nhún gối: “Trắc phúc tấn cát tường.” Nàng ấy vẫn khỏe được như thế này sao? Hôm qua vừa mới cưỡi ngựa cả một ngày, giữa đường còn cùng người khác đua ngựa, hôm nay không cần nằm trong phòng nghỉ ngơi mà đã chạy đến hoa viên phơi nắng được rồi?
“Thứ phúc tấn, hình như chúng ta vẫn chưa hàn huyên với nhau lần nào. Hôm nay có duyên gặp mặt, ngồi với ta một lát được chứ?” Giọng cũng như người – mềm yếu không xương, nam nhân nghe xong chắc chắn tâm lí bảo hộ sẽ bành trướng.
Đông thứ phúc tấn vừa nghe tới mấy chuyện nữ nhân liền cả người không thoải mái, chỉ muốn nhanh chút rời đi. Nghĩ vậy nên nàng không hề bước đến, lần nữa nhún gối: “Hồi trắc phúc tấn, Thục Lan có chút việc cần làm gấp, chi bằng lần sau…”
“Ngay cả một chút thời gian ngồi với ta cũng không có sao?” Mặc dù bộ dạng như sắp khóc nhưng trong giọng nói không giấu được ý cảnh cáo, dù sao nàng ta là trắc phúc tấn mà Thục Lan chỉ là thứ phúc tấn, so về vai vế thì thấp hơn một bậc.
“Thục Lan không dám.” Niên trắc phúc tấn đã nói đến như vậy mà nàng vẫn không bước đến thì sẽ bị người ta nắm đằng chuôi. Đông mọt sách lần thứ hai hối hận vì sao bản thân không biết điều ngồi trong phòng của mình chép sách mà lại muốn chạy đến thư phòng!
Đông Thục Lan quy củ ngồi xuống một tảng đá lớn cách ghế nằm không xa. Niên thị lại nằm xuống. Gió hiu hiu thổi, không ai mở lời trước. Có lẽ trên thực tế thời gian cũng không lâu lắm, thế nhưng đối với người sống một ngày bằng một năm như Đông Thục Lan mà nói, một giây bây giờ như đang được kéo dài ra, dài đến mức nàng có hơi buồn ngủ, vậy nên khi Niên trắc phúc tấn đột nhiên mở miệng, Đông thứ phúc tấn liền bị dọa đến mức giật bắn mình.
“Ta yêu hắn!” Niên thị nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm.
“Hơ…?” Đông Thục Lan không hiểu gì. Một câu không đầu không đuôi như vậy muốn suy đoán rất khó khăn.
“Ta yêu hắn!” Trắc phúc tấn vẻ mặt thận trọng lặp lại một lần, lần này hai mắt của nàng nhìn về phía Thục Lan.
“Ừm.” Ngươi yêu ai thì liên quan cái rắm gì đến ta. Đông Giai Thị Thục Lan trong lòng có chút khó chịu. Mấy chuyện như thế này nàng ta không biết tìm người khác nói cùng hay sao mà phải tìm nàng, mong nàng nói ra mấy lời khai sáng chắc? Xem ra nữ nhân này bệnh thật chứ không phải giả, hơn nữa còn là bệnh về thần kinh, vô cùng nghiêm trọng.
“Ngươi biết không? Khi ta mới nghe nói mình bị chỉ hôn cho bối lặc gia, ta còn ngu ngốc bỏ nhà ra đi, muốn xuất gia làm ni cô. Bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân đúng là dại dột.” Hai mắt Niên thị không còn nhìn Thục Lan mà chuyển lên ngắm bầu trời, lâm vào hồi tưởng.
Hóa ra nàng ta là hoa nhỏ trong nhà ấm! Khó trách… Cô gái đơn thuần như nàng ta mà ở Đông gia thì không hủy dung cũng chết chẳng biết bao nhiêu lần. Nếu bắt nàng ta đối mặt với mấy lời trào phúng bóng gió của nữ nhân Đông gia một ngày, e rằng nữ nhân này sẽ trực tiếp chạy về phòng mình nuốt vàng. Nàng được gả vào phủ Tứ bối lặc cũng coi như là phúc phận tu luyện từ kiếp trước, bằng không vào phủ của bất kì một a ca nào khác, cuộc sống của nàng sẽ không thể dễ chịu được như bây giờ.
“Nhưng khi hắn đích thân vào chùa đón ta, ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, ta liền biết hắn chính là phu quân trong định mệnh của ta.”
Ha! Cái này có vẻ thú vị. Nàng không ngờ bản thân lại gặp được một trường hợp “yêu từ cái nhìn đầu tiên”. Bạn học Thục Lan khi đọc những thứ như “nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm” trong sách đều chỉ cười nhạt. Nếu viết được một bộ truyện ngôn tình mà nhân vật chính là Hoàng đế Ung Chính của Đại Thanh cùng ái phi Hoàng quý phi Niên thị của hắn thì chắc bộ truyện đó sẽ còn “hồng” hơn cả Hồng lâu mộng! Lấy tên gì thì hay nhỉ? Hoàng cung di hận? Hình như tên hơi đau buồn, ai nhìn qua cũng biết là bi kịch, mà trong hoàng cung còn thiếu nữ chính bi kịch sao? Không li kì! Phải là cô bé lọ lem trong hoàng cung thì mới hiếm lạ. Vậy nên trong lúc Niên trắc phúc tấn đang hồi tưởng lại mối tình của bản thân, Đông thứ phúc tấn lại triệt để tiến hành mấy suy nghĩ kì lạ.
“Ngươi yêu hắn chứ?”
Đông Thục Lan hoàn toàn không nghe thấy mấy lời Niên thị vừa nói, nàng còn đang mải suy ngẫm kết cấu cùng nội dung của bộ tiểu thuyết, sau đó còn hoang tưởng ra cảnh xuất bản xong sẽ được người người điên cuồng tranh mua. Tiểu Thúy thấy trắc phúc tấn không được đáp lại mà nhìn sang bên này thì vội vàng vươn tay ra chọc chọc sau lưng tiểu thư nhà nàng. Thục Lan giật mình tỉnh mộng, thấy hai mắt Niên thị đang nhìn bản thân thì vội vàng nở một nụ cười trừ đáp lễ.
Quả nhiên qua ải. Có lẽ trắc phúc tấn căn bản cũng không muốn nghe đáp án của Thục Lan, “Ngươi yêu hắn không bằng ta. Nếu như ngươi yêu hắn thì ngươi sẽ giống như ta vậy: từng giây từng phút đều muốn ở bên cạnh hắn, từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy hắn.” Nói xong, đôi mắt to tròn trong veo của Niên thị như giăng đầy hơi nước: “Nhưng chỉ khi ta ngã bệnh hắn mới đến thăm ta, chỉ khi ta cho người đến nói với hắn thân thể của ta không tốt, hắn mới đoái hoài đến ta! Hắn thay đổi, trước kia hắn không như vậy!”
Nghe xong mấy lời này, sau gáy Đông Thục Lan liền hình thành một giọt mồ hôi to bự. Ông trời ơi, nàng xin chỉnh lại lời “chẩn bệnh” lúc trước: vị này đầu óc không có vấn đề, thế nhưng trên phương diện tình yêu thì vẫn đang ở giai đoạn nhà trẻ. Tương tự như việc nam sinh muốn được nữ sinh mình thích chú ý liền cố tình giật tóc nàng hay tìm nàng tạo phiền phức, vị Niên thị này cũng dùng thủ đoạn đẳng cấp thấp như làm hại thân thể của chính mình để được Tứ Tứ chú ý, a men! Ngay cả tiểu Thập Lục cũng không thèm dùng mấy mánh khóe như vậy. Xem ra hoàn cảnh giáo dục cùng soi đường mở lối là vô cùng quan trọng!
Niên thị ngây người một lát rồi đưa tay ra, nha hoàn bên cạnh vội bước lên phía trước nâng nàng dậy. Thế nhưng Niên thị cũng không ngồi vững trên ghế nằm, cả người lao đao, một tay nàng vội đỡ lấy trán. Đông Thục Lan ngồi bên cạnh cũng không có ý định vươn tay ra đỡ, biết đâu lại có người nào đó nhảy ra thì sao…
“Ngươi đã làm gì với muội muội của ta hả?”
Sau lưng Thục Lan truyền đến một tiếng quát, đúng là tốt không linh mà xấu thì linh vô cùng, mỗ Lan ngay cả sức lực để than thở cũng không có. Sau đấy một trận gió thổi qua, đem Thục Lan đẩy sang một bên, Tiểu Thúy vội vàng đỡ lấy tiểu thư rồi trừng mắt nhìn người kia.
“Xin hỏi ngươi nhìn thấy ta làm gì trắc phúc tấn sao?” Ấn tượng lại giảm đi một bậc, không ngờ Niên Canh Nghiêu lại là một kẻ lỗ mãng. Có điều nhìn bộ dạng hắn lo lắng cuống quýt cho muội mình thì hình như không phải là lỗ mãng, phải là chứng cuồng bảo vệ muội muội mới đúng. Bằng không chờ hắn tích lũy quân công lên làm Đại tướng quân, với cái tính này thì không biết sẽ hại chết bao nhiêu người!
“Vậy thì nhất định là ngươi đã nói cái gì khiến cho muội muội của ta thành ra như vậy.”
Người nào đó thở dài bất đắc dĩ: “Vốn tưởng là người mù không ngờ lại còn điếc, người vừa mù vừa điếc như vậy mà có thể vào được nơi đầy rẫy nhân tài như Hàn lâm viện thật đúng là bản lĩnh hơn người. Thật không dễ dàng!” Nói xong Thục Lan liền đứng dậy, khẽ phủi đi đám bụi không hề tồn tại trên người rồi nhún gối: “Nếu huynh trưởng của trắc phúc tấn đã đến thì thiếp thân cũng không tiện phụng bồi nữa, thiếp thân cáo lui.”
Nói xong, Đông Thục Lan liền mang Tiểu Thúy xoay người rời đi, là người ai cũng có lúc nóng nảy. “Tiểu Thúy, sau này trước khi ra khỏi cửa phải cho người đi thám thính, nếu Niên trắc phúc tấn đang ở trong hoa viên thì chúng ta sẽ đi đường vòng, xa một chút cũng không sao, miễn là không cần lãng phí quá nhiều thì giờ như thế này, đã vậy còn đưa tới mấy thứ tai bay vạ gió.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Tiểu Thúy trả lời rất to.
Điều này làm cho sắc mặt Niên Canh Nghiêu vốn đã bất mãn với cách xử sự vô lễ của Đông Thục Lan lại đen thêm một tầng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.