Qua hai ngày đầu năm mới, người đến phủ Tứ bối lặc cầu kiến Đông thứ phúc tấn không thấy giảm bớt, hơn nữa sách đưa đến càng ngày càng hợp tâm ý Thục Lan, điều này rốt cuộc cũng làm cho mỗ Lan trì độn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cho nên, đóng cửa từ chối tiếp khách một ngày, để cho Tiểu Thúy ra ngoài tìm hiểu một phen.
Tiểu Thúy đi một vòng trở lại, dở khóc dở cười: “Thì ra bên ngoài đang truyền nhau là trong tay tiểu thư người có bí phương trị bệnh vô sinh. Những người tới mấy ngày qua cũng là để thăm dò thực hư. Nhưng khi thấy tiểu thư không có động tĩnh gì, lại còn kín miệng, bọn họ cho rằng đã không đưa đồ hợp với ý tiểu thư, cho nên mới càng ngày càng chu đáo.” Tiểu Thúy cũng biết thừa, kín miệng cái gì chứ, căn bản là tiểu thư cũng chẳng hiểu bọn họ nói những cái gì, có ẩn ý gì.
“Bí phương chữa vô sinh?” Đông Thục Lan hắc tuyến, bọn họ đúng là can đảm thật, lại dám suy đoán hoàng đế tương lai là một nam nhân không thể “gieo trồng”! Có điều cũng phải thôi, nếu như không có người thừa kế, Tứ a ca này còn mong đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nào chứ, làm việc cho người khác sao? Nhưng mà nhất định phải giải quyết tình hình trước mắt, cứ coi như là phúc tấn sinh con cho Tứ bối lặc, liên quan gì đến nàng cơ chứ? Coi như là vì một khẩu hỏa súng, nàng cũng đã đóng góp một bộ Marco Polo du ký, hơn nữa lại tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-gao-cua-mot-sach-o-thanh-trieu/560250/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.