Ngày hôm sau, khi Đông Thục Lan mở mắt thì bên cạnh đã không có người, “Tiểu Thúy.”
“Tiểu thư, người đã tỉnh.”
“Tiểu Thúy, ô…ta đói bụng!”
“Đây là bữa tối nô tỳ chuẩn bị cho tiểu thư.”
“Bữa tối? Ta đã ngủ thời gian dài như vậy sao?”
“Vâng, tiểu thư, buổi sáng sau khi bối lặc gia đi, phúc tấn phái người đưa tới không ít thuốc bổ, để cho người nghỉ ngơi thật tốt.”
“Viện đã đóng cửa cài khoá chưa?”
“Vẫn chưa, chỉ sợ vạn nhất bối lặc gia…”
“Còn tới? Nhìn thắt lưng của ta một chút nha…Trời ơi, tên nam nhân này có hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc không a!”
“Tiểu thư, nếu vậy thì nô tỳ bảo bọn họ chuẩn bị nước nóng để cho người ngâm mình, có lẽ sẽ khá hơn một chút.”
“Tốt, trước đem đến một chút thức ăn, còn nữa, lập tức cho người đóng cửa cài khoá, mọi người có thể về nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, đi, đem đồ ăn đến.” Nói xong, mỗ Lan tiếp tục giả vờ nằm ngay đơ trên giường, xem ra bản thân nàng nói một chút cũng không sai, cái “hoạt động” này đúng là khiến cho người ta mệt mỏi mà, nhìn xem nàng ngủ cả một ngày, toàn thân trên dưới còn giống như là bị xe chẹt qua. Trên sách nói cái gì mà khiến cho người ta cảm giác hưng phấn đến mức tột cùng vân vân tất cả đều không có, chỉ có một kết luận, kỹ thuật của Tứ gia chính là quá kém, những nữ nhân kia làm một đêm, ngày hôm sau còn dung quang toả sáng, thần thanh khí sảng tám phần cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-gao-cua-mot-sach-o-thanh-trieu/263343/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.