Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một chương viết rất quấn quýt, Tiểu Thiên đã cố gắng hết sức rồi, thỉnh thủ hạ lưu tình, chớ ném gạch, đầu óc từ 16 tuổi trở xuống xin mời tự động bỏ qua chương này.
=== ====== ========
Thấy Tứ gia từ xa xa đang hướng trong viện đi tới, người trong viện gấp gáp thông báo vào trong, Đông Thục Lan bảo Tiểu Thúy đem đồ ăn thu dọn, sau đó kiểm tra khắp nơi một chút, đồ nên cất thì cất kĩ, đồ nên giấu cũng giấu tốt. Tiểu Thúy đứng ở cửa, cao giọng chào: “Tứ bối lặc gia cát tường.”
Thấy một cái chân của Dận Chân đã vượt qua cánh cửa, Đông Thục Lan đang cúi đầu vội vàng từ trên ghế ở gian ngoài đứng phắt lên, vung khăn: “Bối lặc gia cát tường.”
“Lui ra, đóng cửa.”
Tiểu Thúy lo lắng nhìn tiểu thư một cái, nhẹ nhàng mà đóng cửa gian ngoài lại. Trong phòng Dận Chân bắt đầu im lặng mà áp lực, căn phòng an tĩnh đến đáng sợ. Chỉ tiếc, người nào đó thần kinh quá thô, hơn nữa bởi vì cúi đầu trong thời gian dài, đầu chưa được cung cấp máu đầy đủ, có dấu hiệu bắt đầu buồn ngủ. Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một giọng nói: “Bối lặc gia, thời điểm ăn tối đã đến, ngài…”
“Miễn.”
“Cái này không tốt nha.” Tinh thần mỗ Lan rung lên, ngẩng đầu rất tự nhiên tiếp lời, “Người là sắt, cơm là thép, bỏ bừa không ăn sẽ đói bụng đến cồn cào, bối lặc gia, ngài nếu cứ thường xuyên không ăn cơm đúng hạn như vậy sẽ rất hại thân thể…” thấy Dận Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-gao-cua-mot-sach-o-thanh-trieu/263342/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.