Bên cạnh có người nhiệt tình lên tiếng. “Chúc bà bà đừng vội, lão Tam lão Tứ nhà bà đang trong sòng bài kìa, chờ thua hết sẽ về”.
Thì ra nhà có kẻ mê cờ bạc, không tàn mạt mới là lạ, chẳng qua không hiểu kế hoạch lừa bịp tống tiền này là ý của ai.
Chúc bà bà không cản được thằng bé nhà họ Tiếu, ngồi dưới đất khócváng trời váng đất, Lâm Y nhớ tới lúc Ngưu phu nhân mướn người vào điếmquậy phá, Chúc bà bà biểu hiện thật anh dũng, hiện tại nhìn bà ta lănlộn dưới đất, khó tránh khỏi cảm khái mấy phần.
Dưới cầu Thiên Hán là khu rất náo nhiệt, buôn bán gì cũng có, cậunhóc nhà họ Tiếu rất nhanh đã mời lang trung về. Lang trung đến, mọiviệc đều trở nên đơn giản, ông nắm cánh tay của Chúc Nhị, xoa bóp kiểmtra, nói chắc nịch. “Cánh tay không sao hết”.
Chúc Nhị không phục, ai u ôi chao kêuliên tục, nhất quyết nói gãy tay, lang trung tính tình cũng cao ngạo,vung tay áo lên, cả giận mắng. “Anh dám nghi ngờ y thuật của tôi? Vậy chúng ta lên quan phủ lý luận một trận”.
Chúc Nhị câm miệng không dám nói tiếp, ánh mắt quét qua quét lạitrong đám người, không biết kiếm ai. Chúc bà bà gặp sự tình bại lộ,không thể biện bạch thêm, hai chân mềm nhũn, lại quỳ rạp xuống dưới chân Lâm Y, đau khổ cầu xin. “Nhị thiếu phu nhân, thật sự là do nhà quá nghèo, không còn cách nào mới ra hạ sách này”.
Nhà bà ta nghèo thì liên quan gì tới Lâm Y, cũng đâu phải do nànghại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076964/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.