Thím Dương hỏi. “Không cho ghi sổ được, lại chẳng thể đắc tội, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”. 
Lâm Y ngẫm nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài. “Để ta đi nhìn một cái”. 
Thím Dương theo sát phía sau, thấp giọng nhắc nhở nàng. “Nhị thiếu phu nhân, chi phí của phu nhân Triệu hàn lâm tổng cộng sáu mươi văn”. 
Lâm Y nghe được, người đã đến ngay trước bàn phu nhân Triệu hàn lâmngồi, trước nhìn lướt qua mặt bàn, chỉ có một đĩa trái cây nhắm rượu màtốn đến sáu mươi văn, xem ra đã gọi rượu quý. Nàng không đợi phu nhânTriệu hàn lâm lên tiếng, mở lời đón đầu, pha chút ý trách cứ. “Phu nhân Triệu hàn lâm là đang xem thường tôi sao? Mấy chén rượu còn ép buộc đòi trả tiền, coi như tôi mời có được hay không?”. 
Phu nhân Triệu hàn lâm vừa bị thím Dươngđòi tiền, cảm giác không thoải mái, giờ nghe xong câu này, thoáng lấylại được thể diện, nhưng các bà phu nhân hàn lâm cũng hệt như các ônghàn lâm vậy, ai ai cũng thanh cao ngất ngưởng, không chịu vô duyên vô cớ nhận ân huệ từ Lâm Y, cố ý nói để bản thân đài thọ, lại chẳng móc rađược xu nào, chỉ nói nợ bây giờ, ngày khác đến trả. 
Lâm Y rất khó hiểu, để nàng mời thì bảo mất mặt, chẳng lẽ ghi sổ thìcó mặt? Tuy phu nhân Triệu hàn lâm bình thường đã chẳng dễ thương dễ mến gì, nhưng Lâm Y không muốn vì sáu mươi văn kia mà tổn thương hòa khíđôi bên, chỉ nói. “Tiểu điếm dù có quy định không cho ghi sổ, nhưngTriệu hàn lâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076961/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.