Thanh Miêu đề nghị bố trí một quầy ngay tại phòng hạ đẳng, chuyên đểbán cơm đĩa, phàm có người muốn mua cơm đĩa mà không uống rượu đến sẽbảo bọn họ ra phía sau xếp hàng.
Cách này rất hay, vừa giải quyết mâu thuẫn hai bên giàu nghèo khôngmuốn ở chung, lại không gia tăng chi phí. Lâm Y vỗ tay khen mạnh, nóicho những người khác nghe, tất cả đều hô diệu kế.
Suy nghĩ của Thanh Miêu cũng còn rất đơngiản, Lâm Y cẩn thận tự hỏi một phen, gọt dũa hoàn thiện lại : phòng hạđẳng cũng không cần đặt quầy, chỉ cần sửa lại cửa sổ rộng ra một chút,biến thành cửa giao cơm, người muốn mua cứ đứng xếp hàng ngay đó. Cơmđĩa bán phía sau không phải khách đến thì làm, mà trước đó nấu xong hết, bỏ vào khay, để khách tùy ý chọn lựa; còn cơm đĩa bán trong điếm thì có khách gọi mới bắt đầu làm, nhưng bán với giá đắt hơn ba phần. Trongđiếm, cho phép người buôn bán ngoài là nữ tự nhiên ra vào, nhưng vì antoàn của các quý nhân, chỉ cho phép những người quen mặt đã hành nghềtrên ba năm, về việc nhận diện, cứ giao cho Chúc bà bà trấn giữ.
Lâm Y cũng điều chỉnh công việc của các nhân công khác, không giantrong phòng hạ đẳng tương đối kín nhưng chất toàn là vật dễ dàng bị gian lận, bởi vậy phải có một người đáng tin cậy, cho Thanh Miêu trông nom;bên trong điếm là thím Dương phụ trách, Chúc bà bà khi không cầm hâmrượu cũng phải hỗ trợ tiếp đón khách; phòng bếp từ Lâm Y tự mình chủtrì.
An bài xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076894/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.