Lâm Y nói. “Này không khó, để tôi nói bọn họ ghép bàn lại”. 
Phu nhân Vương hàn lâm ra vẻ khó xử, nhỏ giọng thì thầm. “Cô xem, phu nhân phủ doãn ngồi ngay giữa điếm, chúng ta nhiều người, sợ là khó sắp xếp được”. 
Sáu phu nhân, chỉ cần hai bàn là đủ, phu nhân phủ doãn đúng là ngồi ở giữa, nhưng cũng không gây trở ngại cho các bà, thế mới nói phu nhân Vươnghàn lâm nói như vậy rõ ràng là cố ý. 
Lâm Y âm thầm cười khổ, vừamới khen phu nhân Vương hàn lâm tu dưỡng tiết chế tốt xong, bà này liềnquăng đề khó cho mình giải quyết, biết phải làm sao mới tốt đây. 
Lâm Y lần đầu mở cước điếm, không có kinh nghiệm, không biết xử lý như thếnào, nhìn trái nhìn phải, vừa lúc thấy Ngưu phu nhân đang tò mò nhìn qua bên này, đột nhiên nghĩ đến Ngưu phu nhân kinh doanh tửu lâu nhiều năm, nhất định là kinh nghiệm phong phú, sao không thỉnh giáo bà một phần. 
Nghĩ đoạn, Lâm Y nói với phu nhân Vương hàn lâm. “Ngưu phu nhân cũng ngồi ở giữa, tôi đi hỏi một chút xem Ngưu phu nhân có đồng ý dời đi không”. Nói xong không chờ phu nhân Vương hàn lâm kịp nói gì, chạy nhanh đến bàn Ngưu phu nhân, ghé lỗ tai thỉnh giáo. 
Loại chuyện này, không biết Ngưu phu nhân đã gặp bao nhiêu lần trên chốnthương trường, đương nhiên hiểu phải xử lý thế nào. Bà có việc cần cầuLâm Y, liền thích ý dạy nàng, để nàng nợ mình một món nợ ân tình, vì thế ghé vào nói nhỏ. “Cháu đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076886/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.