Thanh Miêu chen vào nói. “Đến đây là tốt rồi, còn nhắc lại chuyện không vui làm chi”.
Lâm Y cũng nói. “Đúng vậy, sau này chúng ta vui vẻ sống, không có gì quan trọng hơn việc ấy nữa”.
Thanh Miêu đón hành lí trong tay thím Dương, hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, thím Dương ở chung với em?”.
Lâm Y nói chắc chắn, Thanh Miêu liền kéo tay thím Dương, cùng bà ra saunhà, chỉ chỗ ở. Sau một lát, thím Dương quay về trong điếm, nói lời cảmtạ Lâm Y. Lâm Y hỏi. “Thím Dương, lúc thím ở Nhị phòng, mỗi tháng tiền tiêu vặt bao nhiêu?”.
Thím Dương biết là nàng đang định phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho mình, vội xua. “Có miếng cơm ăn là được, không cần tiền đâu”.
Lâm Y nói. “Vậy được, không phát tiền tiêu vặt, phát lương vậy, điếm nhà chúng ta mớikhai trương, cũng không biết lãi hay lỗ, thím và Thanh Miêu đều là người trong nhà, ta liền cắt xén một phần, mỗi ngày năm mươi văn”.
Thím Dương tính nhẩm một lúc, cuống quít xua tay. “Mỗi ngày năm mươi văn, một tháng chính là một ngàn năm trăm văn, lúc tôi ởNhị phòng một tháng mới hai trăm văn, hơn quá nhiều đi, không được,không được”.
Lâm Y cười nói. “Thím cũng đừng mừng vội,điếm kiếm được tiền mới có lương để phát, nếu lỗ lã, chỉ sợ ngay cả mộttháng hai trăm văn ta cũng không trả được”.
Thím Dương vội nói. “Chúng tôi đương nhiên tận tâm hết sức, nhất định không lỗ được”.
Lâm Y thông cảm thím Dương đường xa mệt nhọc, cho phép thím nghỉ một ngày,bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076885/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.