Lâm Y nóng lòng biết nguyên nhân vụ cháy, gật đầu có lệ, hỏi tên đầy tớ kia. “Cổ lão gia bắt gian phu, hàng xóm láng giềng đều có thấy, nhưng làm sao lại nháo thành cháy?”. 
Tên đầy tớ đáp. “Nghe nói gã gian phu kia chịu đau không nổi, bị Cổ lão gia quất mười mấyroi, đồng ý bỏ tiền giải quyết riêng, Cổ lão gia giơ cây đuốc theo hắnđi lấy tiền, đến ngõ, nhất thời sơ sẩy, bị gã gian phu kia húc một phát, cây đuốc văng mất, trúng ngay đống củi khô, đêm hôm khuya khoắt, bọn họ không tìm được nước, lửa cứ thế càng lúc càng lớn lên”. 
Ngưu phu nhân luôn miệng “Tội lỗi”, nói. “Thể loại người đáng chém ngàn đao như thế, nên đánh mấy gậy cho chết luôn”. 
Lâm Y không biết bà đang nói tới Cổ lão gia hay gã gian phu kia, không thể tiếp lời, liền hỏi tên đầy tớ. “Vụ cháy chỉ do vậy, quan phủ mặc kệ không quản sao?”. 
Tên đầy tớ đáp. “Làm sao mặc kệ, Cổ lão gia và gã gian phu đều bị gô cổ về quy án rồi”. 
Ngưu phu nhân thở phào. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. 
Lâm Y âm thầm thở dài, gô cổ về quy án thì thế nào, phòng ốc đã cháy mất,tiền thuê còn lại ai bù cho, những thứ đã mất ai bồi thường? Nhất thờikhó có thể tìm được chỗ ở thích hợp, may mắn Ngưu phu nhân nhiệt tìnhtốt bụng, chủ động giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày, bằng không mỗi ngàyăn ở tại khách điếm tiêu pha không hề nhỏ. 
Lâm Y nghĩ đến đây, càng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076867/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.