Lâm Y chỉ không muốn gánh vác toàn bộ chi tiêu trong nhà thôi, chứ tiền thì vẫn có để ăn ngon uống ngọt, bởi vậy xua. “Em không đói bụng, quan nhân ăn một mình đi”.
Phương thị ngồi một bên, không hề có ý định muốn Lâm Y lấy thêm chén đũa,Trương Trọng Vi đành phải một mình ăn hết. Phương thị thu dọn chén đũabỏ vào hộp, men theo đường nhỏ giữa hai nhà quay về.
Trương Trọng Vi áy náy nói. “Nương tử vẫn còn đói…”.
Lúc ở nông thôn, Phương thị được bao nhiêu thứ tốt từ Lâm Y, chuồng heo đàn ngỗng đều có phần, hiện tại ngay cả một chén cơm cũng không chịu choLâm Y ăn, khó tránh khỏi khiến Lâm Y tức giận, oán hận nói. “Ta có tiền, không thèm”.
Nàng đến cửa sổ, ngoắc gọi Thanh Miêu đi vào, bốc một vốc tiền đưa cho cô nàng, dặn. “Đến tửu lâu phố bên cạnh, mua mấy đĩa thức ăn ngon về đây, nhớ bỏ vào hộp mang về, đừng để hàng xóm nhìn thấy”.
Thanh Miêu đương nhiên hiểu được “hàng xóm” là đang nói ai, bỏ tiền vào tayáo, đến tửu lâu kêu hai mặn một canh, xin hộp đựng vào, đi vòng vèo quađường khác về nhà. Lâm Y mở hộp thức ăn ra, một đĩa thịt thỏ, một chéncanh đàn tiên, một đĩa rau đông phong, còn có một tô cơm gạo dẻo màuvàng trơn bóng.
Thanh Miêu nói, tiểu nhị ở tửu lâu giới thiệu đâylà gạo Tề Mi vận từ Quảng Đông tới, rất là đắt tiền, bình thường bênngoài không mua được đâu. Lâm Y sai Thanh Miêu lấy hai bộ chén đũa tới,cũng không phân chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076852/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.