🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lưu Hà đã sớm đói bụng lắm, liên tục lắc đầu, cũng không khách sáochút nào, tiếp nhận liền ăn. Cắn hai ba miếng, mới tạ ơn Lâm Y. “Nếu không có bánh thịt của Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ sợ là sẽ đói nguyên buổi trưa”.

Đây không phải câu trả lời mà Lâm Y muốn, nàng lẳng lặng nhìn mặt đường,không lên tiếng. Chờ đợi thật lâu, phía sau vẫn không có động tĩnh, quamột lúc, Lưu Hà kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân, bên kia có mấy cỗ kiệu đang đợi, nô tỳ đi hỏi giá một chút”.

Lâm Y rốt cuộc không đợi được một câu giải thích, thậm chí một tiếng xinlỗi cũng không, nhìn bóng dáng Lưu Hà, gió kinh bắc thổi từng trận ràorạt, trái tim nàng hoàn toàn nguội lạnh.

Lưu Hà hồn nhiên không hề cảm giác thấy có gì không đúng, gọi ba cỗ kiệu,mời Lâm Y lên kiệu, lại đến tiếp Dương thị và Trương Trọng Vi, lênđường. Chiếu theo ý Dương thị, ba người đến phố cổng đông chùa TươngQuốc trước, các cửa hàng ở nơi này bán đều là khăn vấn đầu, đai lưng,cặp sách, mũ mão.

Xuống kiệu, Lâm Y trả tiền, đến đỡ Dương thị, Dương thị cũng không vội tiến vào cửa hàng, mà chỉ sang phía nam. “Phía nam có sáu kĩ quán; phía bắc nhiều cửa hàng nước, quán ăn, nhưng kĩquán cũng nhiều, bởi vậy chúng ta chỉ dạo phía nam thôi, chớ đi xa”.

Dương thị cũng đề phòng cả cái này, Lâm Y kinh ngạc nhìn bà. Dương thị thấyvẻ mặt nàng, giải thích một phen, Lâm Y mới hiểu được, thì ra Bắc Tốngnghiêm cấm quan viên cặp kè kĩ nữ, một khi bị tố, nhẹ thì giáng chức,nặng thì từ quan. Quy định này cực kì hợp ý Lâm Y, nàng vui mừng nói. “Thì ra chức vị còn có ưu đãi này”.

Dương thị cười khẽ. “Con cũng đừng hy vọng quá lớn, loại sự tình này là cấm cũng như không, cáigọi là quan lại bao che cho nhau, ai cũng thích cặp thì lấy ai tố cáo?Chỉ có vận khí không tốt, xui xẻo gặp phải kẻ địch mới bị trúng đòn”.

Lâm Y có chút thất vọng, nhưng vẫn nói. “Có vẫn tốt hơn không có”.

Dương thị gật đầu. “Có quy củ này, cuối cùng vẫn là một ranh giới ràng buộc, trong nhà lại quản nghiêm một chút, không xảy ra sự gì lớn”.

Lâm Y vô cùng cảm kích Dương thị dạy nàng cách ngự phu*, liền muốn tăng thêm thể diện cho bà về nhà mẹ đẻ lần này, chọn một nhàmay có chiêu bài lớn nhất, kéo bà đi vào xem. Dương thị lại nói. “Cha ta sớm mất, trong nhà chỉ còn mẹ kế và em trai, chúng ta mua chút son phấn, lại mua thêm mũ trùm là được”.

*Ngự phu : cụm này rất đặc biệt, khôn khéo, không phải là “dạy chồng”, cũngkhông phải “giữ chồng”, mà khéo léo “điều khiển” chồng đi theo hướngmình muốn mà vẫn giữ tình cảm.

Lâm Y đoán bà ngại vải vóc đắt tiền, vừa hỏi quả thế, Dương thị nói. “Một bộ quần áo giá tận mấy quan, không phải thứ chúng ta có thể mua nổi”.

Lâm Y giật mình, nói. “Lần tới chúng ta chuẩn bị sớm hơn, mua vải về để Thanh Miêu may”.

Mẹ chồng nàng dâu hai người thương lượng một lát, chọn một cửa hàng mặttiền không lớn nhưng đông khách nhất, mua hai dạng son phấn hạng trung,Lâm Y thầm nghĩ khó khăn ra ngoài một chuyến, liền mua thêm một hộp,ngay lúc ấy tặng cho Dương thị. Dương thị liên tục nói tốn kém, nhưngmặt mũi đều đong đầy ý cười, Lâm Y thấy bà vui, liền nhân cơ hội chuyểnlời Lí Thư xin lỗi. Dương thị ở phương diện này rất rộng lượng, nói rằng việc của trưởng bối không liên quan đến tiểu bối, bảo nàng yên tâm.

Hai người lại tiếp tục đến cửa hàng bán mũ mua một cái khăn vấn đầu bằngvải nhuộm, Trương Trọng Vi lấy tấm bọc ra, Lưu Hà gói hết mọi thứ vào,xách trong tay. Phụ nữ trời sinh thích dạo phố, mặc kệ quà cáp đã muađủ, vẫn luyến tiếc không nỡ về nhà. Lâm Y và Dương thị đi dạo hết cửahàng này đến cửa hàng khác, thẳng tới lúc chân đi bủn rủn, Trương TrọngVi rất là bất mãn, nói. “Cũng không thấy mọi người mua cái gì, sao cứ đi dạo?”.

Lâm Y lười giảng giải cho chàng, nói với Dương thị. “Sắc trời không còn sớm, chúng ta tìm cái sạp uống chén canh nóng rồi về nhà, thế nào mẫu thân?”.

Trời giá rét, uống một chén canh nóng hầm hập, nghĩ tới đã thấy ấm áp cảngười, Dương thị bất chấp tiết kiệm, gật gật đầu. Vì thế mọi người tìmcái quán ngồi xuống, gọi ba chén canh xương hầm bốc khói nghi ngút,Trương Trọng Vi uống một ngụm, không ngừng hô sảng khoái. Bên cạnh cómột sạp trong góc, chỉ bán mà không cung cấp chỗ ngồi, chuyên thịt dê.Lâm Y đi qua nhìn nhìn, chọn một đĩa thịt dê mềm, một đĩa thịt vụn chưng tảng lớn, bưng tới cho Dương thị và Trương Trọng Vi cùng ăn.

Bangười cao hứng ăn xong, Lâm Y mua thêm hai đĩa thịt dê và thịt vụnchưng, xin chủ quán hai tờ giấy dầu, bao thành hai bao, bảo rằng muốnmang về cho Trương Đống nhắm rượu. Lưu Hà thấy dư ra một phần, nghĩ rằng Dương thị thiên vị cho mình, đang mừng thầm, lại nghe Lâm Y nói. “Thanh Miêu bán củ cải muối cay, ngày ngày vất vả, mang một phần về cho cô nàng ăn”.

Lưu Hà nhất thời mất mát, nhưng Lâm Y lập tức đi vượt qua cô ta, không thèm liếc nhìn một cái. Dương thị không biết Lâm Y đang tức Lưu Hà, còntưởng nàng phối hợp với mình, nghĩ bụng con dâu thật là tri kỷ, trên mặt bất giác nở nụ cười.

Trương Trọng Vi gọi kiệu, ba người ngồi, Lưu Hà ôm túi đi đằng sau, cùng nhau về nhà. Đợi hạ kiệu, Lâm Y đỡ Dươngthị vào nhà trước, vừa đẩy cửa ra đã thấy trên mặt đất có vết máu, haingười sợ tới mức thụt lui về sau ba bước. Trương Trọng Vi đi theo sau,không biết chuyện gì, thò đầu ra thấy, cũng sợ nhảy dựng, liên tục lalên. “Phụ, phụ, phụ thân, xảy ra chuyện gì?”.

Trương Đống đi từ trong phòng ra, nhíu mày trách cứ. “Có gì mà hô to gọi nhỏ?”.

Dương thị liếc mắt một cái, thấy trên tay ông ta có vết thương, máu còn chưa khô, vội vàng chạy đến xem xét, hỏi. “Đây là làm sao…”. Nói chưa xong, bà lại sửng sốt tiếp, thì ra vết thương trên tay Trương Đống là một vòng dấu răng.

Trương Đống hình như tâm tình rất tệ, mất kiên nhẫn rụt tay về, nói. “Không có gì hết, qua một lúc là tốt thôi”.

Lâm Y tâm tư linh hoạt, cũng không đến gần, từ sau Trương Trọng Vi thấytrên tay Trương Đống rõ ràng có dấu răng, đoán rằng chắc chắn có việcđáng ngờ, vội lôi kéo Trương Trọng Vi lui ra.

Trương Trọng Vi vóc cao, cũng nhìn thấy dấu răng, không hiểu chút nào. “Phụ thân tự dưng cắn mình làm chi?”.

Lâm Y vừa mở khóa cửa vừa nói. “Cũng không biết là ai cắn đâu?”.

Vừa dứt lời, phía sau có tiếng Thanh Miêu vang lên. “Là em cắn đó”.

Vì sao Thanh Miêu phải cắn Trương Đống? Lâm Y nghiến răng nghĩ mấy giây đã đoán được ngọn nguồn, lập tức hoảng sợ cực độ, một tay kéo Thanh Miêuvào đại sảnh, kiểm tra cô từ trên xuống dưới, hỏi. “Sao lại thế này?”.

Thanh Miêu cúi đầu nói. “Đại lão gia ăn cơm xong, em đi dọn chén đũa, không ngờ lão gia chụp lấy tay em, em tránh hai lần không ra, liền, liền cắn lão gia một cái…”.

Trương Trọng Vi kinh ngạc nói. “Thật sự là ngươi cắn? Ngươi có nhìn thấy vết máu kia không, không sợ Đại lão gia nổi nóng?”.

Lâm Y tức điên lên được, trước đánh chàng hai cái, cả giận mắng. “Chàng sợ ông ta nổi nóng, không sợ ta nổi nóng sao?”.

Thanh Miêu rụt rè nói. “Là nô tỳ không biết nặng nhẹ, nô tỳ đi chịu tội với Đại lão gia”.

Lâm Y quát. “Em mới là người đúng, xin lỗi cái gì?”. Nói xong giận cá chém thớt Trương Trọng Vi, mắng chàng. “Mệt ông ta vẫn là người làm quan, vậy mà thừa dịp ta không ở, giở trò với nha hoàn của ta, thật sự là không chịu nổi”.

Trương Trọng Vi cuống quít che miệng Lâm Y, vội la lên. “Tổ tông của ta, nhỏ giọng chút, coi chừng phụ thân ghi hận em”.

Lâm Y giãy tay chàng ra, cả giận. “Ông ta ghi hận ta? Ta còn ghi hận ông ta kia”.

Trương Trọng Vi đi đóng cửa, nói. “Ta biết em tức giận, nhưng phụ thân nắm tay nha hoàn trong nhà, nói thếnào cũng thông hết, chuyện này nếu thực sự làm lớn ra, thiệt hại là em”.

Lâm Y vẫn đang trong cơn tức, làm sao chịu nghe, kéo Thanh Miêu, muốn đitìm Trương Đống làm cho ra lẽ. Trương Trọng Vi liều mạng ngăn nàng, nói. “Nương tử em ngẫm lại đi, việc này nếu bị người khác biết, hậu quảthế nào? Bọn họ hơn phân nửa sẽ khuyên em nên làm con dâu thảo, tặngThanh Miêu cho phụ thân luôn, em nói có đúng không?”.

Lâm Ythoáng bình tĩnh, cẩn thận ngẫm nghĩ, không thể không thừa nhận TrươngTrọng Vi nói đúng, thế đạo này, mọi chuyện đều hướng về người đàn ông,không hề phân phải trái lí lẽ cho người phụ nữ, huống chi chỉ là một cônha hoàn.

Trương Trọng Vi thấy nàng nghe lọt, tiếp tục nói. “Ta biết em coi trọng Thanh Miêu, nhưng chỉ có em mà thôi, nhà khác có aicoi nha hoàn bán đứt vào nhà là người đâu? Dù phụ thân có nắm tay nhahoàn nhà người ta, cũng không là thứ gì to tát, huống chi là nhà mình,nhưng Thanh Miêu là thật sự phạm thượng, là tử tội, em nhanh nói cô nàng đi nhận sai, đợi tới lúc phụ thân tìm đến cửa, còn có đường sống màquay về không?”.

Thanh Miêu nhìn ra Lâm Y khó xử, chủ động đi ra ngoài, nói. “Em đi dập đầu nhận sai với Đại lão gia”.

Lâm Y đoán Trương Đống ngại không dám đòi nha hoàn của con dâu, liền đitheo, lo lắng bản thân không hiểu cái gọi là quy củ ở Bắc Tống, kéo theo Trương Trọng Vi, hy vọng lúc mình xúc động quá mức, chàng sẽ nhắc nhởphần nào.

Lúc ba người sang cách vách, Dương thị đã băng bó xongcho Trương Đống, Lưu Hà đứng cạnh bên nước mắt lưng tròng, thấy ThanhMiêu tiến vào, lập tức chạy đến, tát cô một cái, mắng. “Nhà ngươi to gan lắm, dám làm Đại lão gia bị thương”.

Lâm Y tiến vào cửa, liên tục dặn mình phải bình tĩnh, khó khăn lắm mới bình phục tâm tình, nhìn thấy cái tát này lại bắt đầu nổi trận lôi đình.Nàng đang muốn nổi điên, tay lại bị Trương Trọng Vi nắm, giật mình tỉnhra, cái tát của Lưu Hà nếu có thể làm Trương Đống bớt giận, thật ra lạitốt. Lâm Y nhìn Trương Đống, quả nhiên mặt ông ta tỏ ra vừa lòng, nàngthở ra một hơi, cũng nhịn không được thầm thì mắng vài câu.

Lưu Hà đương nhiên cũng để ý tới thái độ của Trương Đống, tay giơ lên định tát thêm cái nữa, nhưng bị Dương thị quát bảo ngừng lại, Lâm Y nhìn TrươngĐống, lại nhìn nhìn Lưu Hà, đoán rằng cái tát của Lưu Hà không phải chỉriêng để lấy lòng Trương Đống, mà còn vì lo lắng Thanh Miêu cũng thànhthông phòng của ông ta, tranh thủ tình cảm với mình. Cái tát ngầm có ýcảnh cáo, xuống tay rất nặng, nửa bên mặt của Thanh Miêu sưng đỏ lên, cô cố nén nước mắt, đến quỳ trước mặt Trương Đống, dập đầu. “Nô tỳ vô lễ, làm Đại lão gia bị thương, xin Đại lão gia thứ tội”.

Trương Đống nhất thời không lên tiếng, hẳn là đang châm chước từ ngữ, Lâm Y âm thầm cười lạnh, cũng tiến lên, quỳ xuống, nói. “Tất cả đều do con dâu không đúng, ngày thường luôn dặn dò nó phải giữ mìnhtrong sạch, chớ có suy nghĩ trèo lên giường chủ nhân, lúc này mới gây ra sai phạm lớn như hôm nay”.

Dương thị chưa đợi Trương Đống mở miệng, trước kéo Lâm Y đứng lên. “Con dâu dạy đúng, có gì mà sai”.

Trương Đống cực muốn phản bác, nhưng nha hoàn hầu hạ con dâu, xác định làthuộc về Trương Trọng Vi, bởi vậy hành động của ông ta hôm nay rất không ổn, đã không đạt được, tổng phải giữ lại chút thể diện. Nhưng ông tavẫn chưa nói tha thứ, mà ôm một tia hy vọng, Dương thị mãi khen Lâm Yhiếu thảo, con dâu mà hiếu thảo, phải chủ động dâng Thanh Miêu lên, choông ta vừa bảo toàn được mặt mũi, vừa có được lợi thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.