Thanh Miêu kinh ngạc hơn cả Lưu Hà. “Lúc trước chẳng phải chị cũng nói thế, mà vẫn khóc hô đủ kiểu không muốn làm thông phòng cho Đại lão gia, không phải ư?”. 
Lưu Hà đương nhiên không nói thật, đổ hết sự tình lên Dương thị, bảo rằng đã được Đại phu nhân khai đạo, nghĩ thông suốt. 
Thanh Miêu nửa tin nửa ngờ, nhưng sự tình này người trong cuộc không nói, côcũng đoán không ra, chỉ có thể dừng tay, để Lưu Hà lại một mình xào rau, bản thân quay lại phòng Dương thị. 
Lâm Y thấy cô không bưng thức ăn đến, mắt nhìn có ý hỏi, dù Thanh Miêu coithường hành vi của Lưu Hà, rốt cuộc vẫn thiện tâm, nói. “Lưu Hà tỷ tỷ bảo rằng chị ấy biết khẩu vị của lão gia, muốn tự tay làm một món”. 
Trương Đống nghe xong câu này, thần sắc tỏ ra vừa lòng, kiên nhẫn chờ Lưu Hàbưng thức ăn đến. Lâm Y trộm nhìn sắc mặt Dương thị, vẫn như thường,nhưng bàn tay niết đũa rõ ràng mạnh hơn mấy phần. 
Không bao lâusau, Lưu Hà trở về, cô ta cũng tính toán đủ, xào tận hai đĩa, một đĩacho Trương Đống, một đĩa cho Dương thị, nhẹ giọng lấy lòng. “Đại phu nhân, hôm kia phu nhân nói muốn ăn cải trắng chua ngọt, nô tỳ làm một đĩa, phu nhân nếm thử hương vị”. 
Dương thị không động đũa, ngược lại đặt chén xuống, thản nhiên nói. “Ta ăn no”. 
Lưu Hà sững sờ tại chỗ, không biết làm sao. Trương Đống vẫn để ý thái độ của Dương thị, mắng Lưu Hà. “Nếu Đại phu nhân muốn ăn, sao sớm không bưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076840/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.